Anh ta quyết định cho mẹ con tôi vào đó ở với anh ta. Thằng đàn ông được tự do một thời gian mà giờ bị cột vào lại với vợ con thì nghe chừng khó chịu lắm. Tiền nong anh ta cầm tất, tôi không biết chính xác được trong túi anh ta có bao nhiêu, hàng ngày tiêu hết bao nhiêu.
Đầu tuần anh ta đưa tôi được năm ba trăm, hết thì tôi hỏi xin tiếp. Có khi tôi phải ngồi cộng lại những thứ tôi đã mua. Cũng chỉ toàn là lo ăn uống và sữa cho con. Anh ta sắm sửa cho anh ta áo hàng hiệu, nước hoa tiền triệu, giày xịn và lúc nào cũng phải bóng loáng từ đầu tới gót chân, nhưng vợ con thì không hề.
Anh ta cho rằng tôi chỉ ở nhà thì cần gì sắm sửa. Cho nên khi ra đường anh ta rất ngại vợ con nhếch nhác. Tôi cũng không thích tiếp xúc bạn bè anh ta. Và hầu như nếu tiện đường chở vợ con mà ghé bạn bè, anh ta sẽ để vợ con đứng ở đâu đó đợi 1 lúc.