Dĩ nhiên anh ta quay lại Sài Gòn mọi việc không suôn sẻ tí nào. Anh ta cho 2 mẹ con tôi về nhà chồng ngoài Bắc ở. Nhưng nhà chồng nghèo mà anh ta thì công việc ngày một hao hụt tiền bạc, vay mượn khắp nơi, chẳng dư ra được đồng nào.
Thế là 2 mẹ con tôi lại phải về bám víu bà ngoại. Khi ấy tôi bị ám ảnh vì anh ta lén bế con bỏ đi. Tôi sợ hãi anh ta sẽ làm thế một lần nữa. Con tôi vẫn còn ẵm ngửa và bú mẹ, thế nên tôi dặn lòng bản thân mình an phận. Tôi hiểu, dù tòa án hoặc pháp luật có đứng về phía tôi, thì cũng còn cả ngàn cách để anh ta đánh cắp mất đứa con của mình. Và vì thế, tôi cứ để mặc anh ta sắp xếp số phận cho mình
Có những chuyện tưởng như con kiến thôi mà anh ta cứ phải gào vào mặt tôi. Tôi im lặng thì anh ta hỏi “Tại sao mày không trả lời?”. Tôi trả lời thì lại cho rằng: “Tại sao tao nói cái gì mày cũng cãi?” (Ảnh minh họa)