VN88 VN88

Cô giáo tôi ơi sao bướm em căng thế

Tôi nhẹ nhàng dắt xe cô ra và dĩ nhiên xe đạp của tôi trong góc thì nhấc bổng luôn ra chứ dắt làm sao được.
– À ! T này , cái áo mưa cô quên mang, để hôm sau cô trả cho.
– Vâng ạ! Mà nhà cô có xa không? Tôi hỏi.
– Cô ở bên Tân Kỳ- Tân Quý.
– Thế cô chạy thẳng hết Âu Cơ à? Tôi hỏi
– Ừ, thế nhà em ở đâu ? Cô hỏi
– Nhà em ở Bà Qoẹo, cùng đường với cô rồi..

Phim cô giáo tôi ơi sao bướm em căng thế

Phim có nội dung dành cho người trên 18 tuổi

Bắt đầu truyện: Cô giáo tôi ơi sao bướm em căng thế

Tôi sinh ra ở một vùng quê dưới chân núi Ba Vì- Hà Nội, quê tôi nghèo và lam lũ lắm. Lúc mới lọt lòng tôi chỉ cân nặng 2 ký 3, nên người lại càng bé so với lũ bạn cùng lứa.
Những năm bố tôi vẫn trong quân ngũ, ông là bộ đội bên Hậu cần, ông theo nhưng đoàn xe suốt những năm chống Mỹ, rồi lại tải vũ khí lương thực sang tận Campuchia, rồi hành trình từ Sài Gòn ra đến Lạng Sơn- Hà Giang.
Thế rồi tôi học hết cấp 1 ở quê thì bố tôi được chuyển giải ngũ và ông chuyển công tác ở Sài Gòn với công việc giảng dạy ở một trường trung cấp nghề.
Thế là cả nhà tôi chuyển vào trong thành phố hoa lệ này, tôi đúng là một cậu bé nhà quê ra tỉnh, nhìn thấy cái gì cũng to lớn, lộng lẫy và vô cùng lạ lẫm thích thú.
Học cấp 2 ở trường BC Phạm Ngọc Thạch ( gần ngã 4 Âu Cơ- Lạc Long Quân). Hai năm cũng thoăn thoắt trôi qua. Từ một cậu bé nhỏ xíu lớp 6 cao 1m3, nặng có 30kg.

buom cang tron dep qua
Tôi rất chịu khó tập thể dục chạy hàng chục km mỗi sáng ,một vòng từ Cộng Hòa- Trường Sơn (khu Tân Sơn Nhất) rồi vào SVĐ QK7 (lúc đó sân chưa xây như bây giờ), tôi chạy khoảng 15-20 vòng SVĐ rồi mới về. Chạy được cái chân to , nhưng tay thì không phát triển lắm, nên sang lớp 8 tôi được thầy giáo thể dục bổ xung cái trò hít đất và nhảy dây. Tôi hít đất một lần 12 cái x 4 lần mỗi sáng, nhảy dây khoảng 4-500 cái thì mới nghỉ.
Chả mấy chốc từ một cậu bé tí hon (hồi cấp 1 có lẽ tôi thuộc diện 1/5 đứa nhỏ nhất trường). Đã trở thành một cậu choai choai cao 1m6 nặng đến 50 kg.

veu buom gai xinh

Thế rồi cả cơ thể tôi cũng phát triển theo nhịp sinh học, tối mơ đến cô bạn ngồi cạnh là đũng quần ướt sũng, cây cối cũng lùm xùm phân đâm chồi nảy lộc từng ngày tươi tốt.
Học kỳ 2 năm lớp 8 đã đánh dấu cái ngơ ngẩn đầu tiên, khi thầy giáo dạy Toán của tôi nghỉ bệnh (lúc đó chắc thầy cũng gần 60 rồi). Một cô giáo mới ra trường dạy thế chỗ của thầy.
Ngày đầu tiên cô vào, thật kỳ lạ ở đâu ra cái dáng người xinh thế, cô không cao to, nhưng bộ áo dài xanh lá chuối non mỏng manh như khoe hết những đường cong của cô. Tôi cứ dán mắt vào đôi gò bồng ảo lấp ló của cô, nó chỉ được che một nửa bởi chiếc áo con không có dây đeo, đôi gò của cô giống hệt như Jennifer Phạm bây giờ các bạn ạ. Nó hồng hào mà chiếc áo cô mặc chỉ che cao qua đầu ti một tí thôi, và cái áo lót đó không có dây đeo đâu.

Co giao toi oi sao buom em cang the

Lúc cô viết bảng á! Cặp mông tròn lẳn cứ lúc lắc làm tôi và mấy đứa bạn trai đều nuốt nước bọt ( sau này khi họp lớp, mấy thằng con trai đều nhắc đến cô Hoa và thằng nào cũng thú nhận là thèm nuốt nước bọt ừng ực).
Vào một buổi chiều tôi đi học về trời bất chợt đổ mưa xối xả, Sài Gòn giữa mùa khô thỉnh thoảng vẫn có những cơn mưa bất chợt như vậy mà.
Bỗng ngay bên cạnh tôi là cô Hoa dạy Toán đang dừng xe định dắt lên vỉa hè tìm chỗ trú, nhưng lúc đó vỉa hè đã chật cứng người rồi.
Tôi vội rút trong ba lô ra cái áo mưa và đưa cho cô.
– Em chào cô! (cứ gặp GV là chào ), cô cầm tạm cái áo mưa của em.
Tôi nói nhanh.
– Thế còn em
Cô cầm cái áo mưa và đáp.
– Thôi ! Hôm nay em tắm mưa cho mát.
Rồi tôi đạp xe đi thật nhanh, chỉ khổ cho cái đám sách vở, khi về đến nhà chữ thì nhòe, trang thì dính chặt với nhau..đến khổ .
Thứ 2 tuần sau đến tiết Toán, cô viết lên bảng một đề toán hóc búa, cả lớp loay hoay Giải, 2-3 tên giỏi nhất lớp vẫn bó tay. Cô nói: Em nào giải bài này cô cho 10 điểm.
Tôi giơ tay luôn và Giải trơn tru, cô chỉ cho tôi điểm 9 và nói em có lấy không?
– Có ạ! (Giọng và ngôn từ Bắc Kỳ đặc sệt của tôi vẫn vang lên đến tận bây giờ).
Khi tiếng chuông tan trường tôi lần thần ngồi làm nốt 2 bài tập ngay tại lớp. Tôi có thói quen là bài tập về nhà làm luôn tại lớp, nên thường là đứa HS rời trường cuối cùng. Vừa bước xuống cầu thang thì gặp cô Hoa, cô đang loay hoay dắt chiếc ChaLy ra khỏi đống xe mà mấy lớp học AV buổi tối che cả lối vào.
– Cô để em dắt ra cho.
Tôi nhẹ nhàng dắt xe cô ra và dĩ nhiên xe đạp của tôi trong góc thì nhấc bổng luôn ra chứ dắt làm sao được.
– À ! T này , cái áo mưa cô quên mang, để hôm sau cô trả cho.
– Vâng ạ! Mà nhà cô có xa không? Tôi hỏi.
– Cô ở bên Tân Kỳ- Tân Quý.
– Thế cô chạy thẳng hết Âu Cơ à? Tôi hỏi
– Ừ, thế nhà em ở đâu ? Cô hỏi
– Nhà em ở Bà Qoẹo, cùng đường với cô rồi..
Cô đạp xe nổ và lên xe, tôi cũng đạp con chiến xa thể thao song hành với cô và hỏi lan man.
Khi gần đến khu vực Bàu Cát tôi chả hiểu sao lúc ấy bạo thế?
– Cô có thích ăn chè không? Em mời cô một bữa.
– Ừ! Thôi để cô bao trả công.
Thế là tôi và cô vào ăn chè ở Bàu Cát. Lại hỏi lan man, tôi biết cô quê ở Quảng Nam, vừa TN xong.
Việc có lẽ chả có gì quan trọng, nhưng bỗng nhiên khi ăn xong cô bảo. Hay là em tạt qua nhà cô lấy cái áo mưa.
– Vâng ạ!
– Đến đường TKTQ có một đoạn thì rẽ trái, vào tiếp 1 con hẻm qua 4-5 lần rẽ là cái nhà mà cô thuê, một chiếc cầu thang sắt nhỏ lên trên tầng có dãy phòng 4 cái. Cô ở phòng đầu tiên.
Phòng cô đơn giản quá, chỉ có một tấm nệm 1,2x 1,8m dựng trên vách, bên trong là cái phòng tắm có vẻ bé xíu chỉ 1,5x 1m thôi. Một chiếc bếp dầu, một chiếc bàn và một chiếc tủ quần áo bằng vải Made in Khựa.
– Cô ở đây lâu chưa? Tôi lại hỏi.
– Cô ở đây năm thứ 5 rồi từ ngày mới vào SG học.
Có lẽ nếu không có cơ hội khéo đây là lần đầu tiên và rất ít cơ hội tôi được đến đây nữa.
Nhưng tôi lại hỏi.
– Ngoài giờ đi dạy, cô hay đi chơi hay giải trí gì khác không?
– Cô đọc truyện và nghe nhạc thôi.
Giờ tôi mới để ý đến cái Cat set tí hon dưới chân bàn và vài cuốn truyện chắc đi thuê.
– Cô nghe băng à? Nghe đĩa hay hơn cô ạ. Tôi vô duyên hỏi.
Thời đó cái máy CD cả 1-2 cây vàng, cô mua sao nổi, hỏi cũng ngu thế.
– Cô chưa được nghe đĩa bao giờ, mà nghe nói mắc lắm.
Tôi uống xong ngụm nước và chào cô ra về.
Bài 2:
Mấy hôm sau trên đường đi học về, thấy cô đang dắt bộ cái Cha Ly vàng cũ trên đường.
– Xe cô sao thế?
– Cô không biết! Mới đổ xăng hôm qua mà.

VN88

Viết một bình luận