Cô chỉ còn khúng khắng ho, nên khi đi dạy, nó hối cô phải quàng khăn cổ lẫn mặc thêm áo mới để cô ra khỏi nhà. Cô nói đùa với nó: cháu làm như cô là búp bê yếu đuối lắm. Nó vênh mặt lên: chứ không à, cô khỏe mà nằm lăn bí tỉ cả tuần lễ mới khỏi. Cô cứng họng cười xòa.
Từ ngày nó săn sóc cô bị bệnh thì thân tình cô đối với nó bớt khắt khe đi. Cô đã chịu vồn vã chuyện trò với cháu, trong cử chỉ cô vẫn để lộ ra niềm biết ơn nó đã chăm sóc cho cô. Cô cứ trở đi trở lại: đợt đau vừa rồi, nếu không có cháu thì cô chẳng biết xoay trở thế nào. Cậu nhỏ trơ tráo đề nghị: vậy thì cô thưởng gì cho cháu đây.
Bị hỏi bất chợt cô giáo hơi lúng túng, song chợt nảy ý vui vui, cô bảo: cháu nhắm mắt lại đi rồi cô thưởng. Thằng bé run run làm theo lời, cô giáo đợi khi nó nhắm nghiền mắt lại mới đặt nhẹ môi hôn lên trán, lên má và sau cùng phớt luôn lên môi nó hỏi: thế nào, thưởng vậy được chưa?
Thằng bé ngẩn người ra, không ngờ nhận đựoc nhiều hàm ân từ cô giáo đến vậy.
Thưởng cho cậu bé xong, cả hai cô cháu đều thấy hài lòng. Cô giáo đon đả nói: vậy là được rồi. Giờ thì để cô nằm nghỉ, cháu cũng lo dọn dẹp rồi đi ngủ luôn. Cậu bé rất vui, nên miệng thì dạ vâng mà mắt thấy tỉnh queo. Để mặc cô Hoan nằm lại chỗ, cậu nhỏ lo xuống ngâm quần áo, rửa nồi xông và hì hục làm hết việc này đến việc khác, rất lâu.
Chừng trở lại thì thấy cô giáo đã say sưa trong giấc điệp. Cô nằm duỗi dài, hai tay đặt lên bụng, tóc xõa hai bên, đẹp tựa một bức tranh. Thằng bé ngẩn ngơ nhìn không chớp mắt. Cô mới bệnh có vài hôm mà người xuống quá, nét mệt mỏi vẫn hằn trên người, thế nhưng chính vì vậy cô càng đẹp.
Cu cậu định về chỗ nằm, song lại áy náy sợ đêm cô giật mình lo lắng, nên giùng giằng mãi, đành chọn cách ngồi ngủ gật luôn nơi ghế cạnh giường cô. Để cô khỏi hốt hoảng và cũng để tỏ rõ sự trong sạch của mình, cậu bé để nguyên ngọn đèn lớn và chỉ loáng cái đã gối đầu lên cánh tay ngáy ngủ.
Chả hiểu cậu bé mơ hay nghĩ gì mà miệng hé hé cười, tươi như cánh hoa vừa nở. Đêm trôi đi lặng lẽ, thỉnh thoảng có tiếng cô giáo loạt xoạt trở mình mà cậu ta chẳng hay gì ráo. Chỉ khi nghe lịch kịch tiếng chân tìm guốc, nó mới choàng dậy thì gặp cô đang sắp sửa đi đâu. Nó hỏi cô thì cô bảo: cháu cứ ngủ đi, cô cần đi sau một tí. Chực nhớ ra, cô lại trách thêm nó: sao cháu không về ngủ chỗ hằng ngày lại vạ vật nằm ngay ra bàn vậy.
Tuy trách nhưng cô cũng không có ý ép buộc nó phải làm như cô nói. Cô ra phía nhà sau, lụng cụng gì khá lâu mới quay lại. Cô thấy cháu vẫn ngồi chờ, chưa ngủ lại thì cũng đưa chêm lời vào: thế nào, mất ngủ à, chờ cô làm gì. Thằng bé nương dịp đánh ngay vào tâm lý cô: ấy cháu ngại cô còn yếu, lỡ ra đi bị trượt, nên phải gắng chờ cô.
Lời nói chỉ thoảng qua mà sao cô Hoan nghe như tràn ân tình của nó. Cô thấy nghẹn, nhìn chăm chăm vào đôi mắt nó, cái tia dại thu hút cô vô cùng. Cô chợt rùng mình lảng quay đi. Thằng bé nhận ngay chỗ yếu của cô nên da diết bày tỏ ý nó: cháu vẫn không quên những nụ hôn của cô lúc tối. Điều này làm cháu bối rối đến nhãng luôn cả việc cám ơn cô. Rồi như để gỡ tội, nó bộp chộp nói luôn: cháu đội ơn cô nhiều lắm, từ lâu cháu vẫn chờ mong được cô ban bố cho cháu hành động này.
Cô Hoan muốn ôm chầm lấy nó. Chính cô cũng thấy là lạ khi nảy ra ý hôn thằng nhỏ. Thực sự cô muốn bày tỏ lòng ưu ái vì sự lo lắng của nó với cô, nhưng trong thâm tâm cô cũng thấy nao nao vì được một người chăm nom săn sóc. Tâm lý phụ nữ vốn yếu đuối, bình thường thì chẳng sao, khi đau yếu, có bàn tay ai giúp việc này việc kia đều thấy đỡ tủi lòng.
Phương chi, cậu nhỏ trông nom cô còn đi xa hơn tình người nữa. Cô có cảm tưởng như đây là công việc của người chồng lo cho vợ. Ý tưởng đó cô phải vội vàng xóa dẹp ngay vì để dây dưa nhỡ nó làm cô cuống cuồng lên thì hỏng cả.
Thằng bé lại khéo tay quá đỗi, va chạm vào người cô hết sức dè dặt, nhẹ nhàng, chỉ sợ cô phật ý. Lúc nó lau mồ hôi cho cô, cô nhận ra sự lúng túng của nó. Lau ở vai, ở lưng nó làm ào ào, song đến những nơi bén nhạy, tế nhị thì cu cậu ngập ngừng, khép nép. Cô cũng muốn nín thở dõi theo, giá cô có sức thì cô nhận làm việc ấy đúng hơn, nhưng cái sốt, cơn rét làm cô rã rời, bải hoải cả.
Chả nhẽ cô lại bảo cháu cứ tự nhiên lau các nơi ấy cho cô, cô cho phép đấy. Còn thằng bé lăm lăm cầm miếng khăn mà lấp ló thế nào. Cô phải lờ hơi quay đi cho cháu đỡ ngượng, cô lại hơi rung người cho vạt áo hé rộng ra, như thế ngầm nói cháu giúp hộ cô luôn thể.