VN88 VN88

Cô giáo em xinh như cô Tấm nhưng mà dâm lắm

Cô Hoan than là nhức đầu quá, lại chóng mặt nữa. Thằng bé nói như là người có quyền quyết định trong nhà: cô nằm nghỉ đi, cháu đỡ cô xong sẽ đến trường báo, trở về cháu sẽ lo nấu cháo, tiện thể mua lá xông về để cô xông là hết.

Cô giáo rị mọ nằm lên giường, mắt chao đảo vì những quầng hình ảnh xoay chong chóng. Tuy vậy, cô cũng cố quệt vài chữ vào giấy để thằng bé đem đến nhờ cô bạn lớp bên cạnh trình cho hiệu trưởng xin nghỉ. Đứa bé đỡ cho cô nằm hẳn hoi, kéo ngay ngắn lại vạt áo và lấy chăn đắp cho cô. Xong nó ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Một loáng đã nghe léo xéo về đến nhà. Người nó chưa lộ hẳn thì tiếng đã oang oang: xong rồi, trường đã tạm cử người thay cô. Cháu cũng mua lá xông về đây, cô nằm nghỉ, để cháu đun ngay. Và nó hì hục làm ở bếp, mùi lá xông dần dần bay ngào ngạt, lá hương nhu, lá tía tô và linh tinh nhiều thứ khác.
Cô Hoan tuy mệt mỏi, mắt không nhướn lên được mà ngửi thoang thoảng mùi nồng nồng của lá xông cũng thấy nhẹ ra, mũi thông, bớt khò khè, nước mắt bớt giàn giụa, cổ bớt đau. Cô định bảo thằng bé thôi không phải xông xiếc gì nữa, nhưng cậu nhỏ lảng vảng tận dưới bếp có lên đâu để cô dặn.

Một chốc thì nghe nó thở è è bưng nồi lá xông lên. Thằng làm rất chu đáo, nó lấy cái nồi tướng nấu thật nhiều nước, lại buộc giấy báo cho giữ kín hơi. Nó trịnh trọng đặt ngay tại chân giường, lấy cái đẩu con bắc lên và lăng xăng hối cô xông cho nóng.

Lúc này cô Hoan mới thấy lúng túng. Thằng bé có lòng, nhưng cô lại rụt rè. Xông là phải cởi tuốt tuồn tuột xống áo ra, chỉ còn thân hình trần truồng rồi trùm kín hai bá lớp chăn lại thì hơi nước mới dồn xông để tẩy chất độc bám trong người. Mà làm như thế thì dị chết.

Cho nên thằng bé giục tới giục lui mà cô ì ạch tìm kế hoãn binh. Việc này thật dở, một mình thì cô làm không xuể mà để cậu nhỏ giúp thì làm sao ấy. Thằng bé thấy cô cứ lẳng nga lẳng ngẳng nên nói xẵng: cô dây dưa thế thì bay hơi hết. Vừa nói nó lại lấy gói long não định chọc thủng giấy để trút vào nồi, nó trù trờ hỏi gắt: sao cô có định xông hay thôi, để cháu dẹp.

Cô giáo ấp úng: cô thấy đỡ rồi. Thằng bé có vẻ dỗi: công khó cháu lo cho cô, cô lại dở ương. Đỡ chứ có hết bệnh đâu, nghỉ nhanh nhanh cô chẳng muốn lại muốn nằm lình xình nhiều ngày, đó là tùy cô thôi. Nói xong nó rẹt rẹt đòi bưng nồi nước xông đi. Cô giáo phải ngăn nó lại: từ từ đã, để cô xem sự thể thế nào.

Cuối cùng thì cô cũng phải nhận làm việc xông, một là để trả công cho cậu nhỏ, hai là nghe nó nói cũng có lý. Nhưng cô lại bảo nó: cháu quay đi cho cô trút áo ra. Thằng bé bắt tức cười, bà còn thiếu thứ gì tui chưa nghía mà còn vờ che với đậy. Tuy nhiên, nó cũng quay lưng đi cho cô yên lòng.

Cô bỏ áo thì ngồi sụp xuống liền, thằng bé lại trêu: thế giờ cô tự đắp chăn hay là để cháu giúp. Cô giáo thỏ thẻ nhờ nó, thằng bé ung dung quay lại, quơ hai cái chăn, lần lượt che lên người cô. Cô Hoan ho khùng khục vì ngộp, phải vội hé một góc chăn ra thở. Thằng bé giắt các đuôi chăn kín và dùng ngón tay chọc thủng lớp giấy đổ bột long não vào.

Lại một phen cô Hoan sặc vì mùi long não bay thốc vào mũi. Hơi nước xông rỉ rả chui qua hai lớp chăn lún phún bay ra, trông loe hoe như lò hầm than. Cô rột rẹt trở người qua lại dưới chăn, rên rẩm là nóng và mồ hôi tươm lắm thế.

Thằng bé bảo để nó giúp lau khô bớt, nhưng cô ngúng nguẩy không chịu. Cậu nhỏ cứ xun xoe ở cạnh, hỏi điều này điều nọ. Đến khi cô giáo bị hơi nước làm cho mồ hôi chui vào mắt xót vùng vằng thì thằng bé chẳng thèm hỏi han gì nữa, thò luôn tay vào lau mồ hôi cho cô.

Chừng cô nhận ra sự kiện thì thằng bé đang lau nơi lưng cô rồi, có đuổi thì cũng đã xong nên cô im thin thít. Thằng bé thế mà khôn, nó phải bắt đầu từ chỗ vô thưởng vô phạt thì mới đem sự tin cậy đến cô giáo được. Vả chăng, nó lau cũng chu đáo lắm, mớ giẻ ơ hờ đưa lên đưa xuống khiến sống lưng cô thấy doãi ra.

Nó lau từ thắt lưng lên cổ, choàng qua hai vai, chậm chạp, rề rà, làm cô càng lúc càng dễ chịu. Cô để yên cho cháu lo, nó lau ngang tảng lưng chau chuốt như người lau tấm gương quí. Nó lại lau dài phía sau cánh tay và từ từ ăn có lên khoản mông của cô nữa.

Thằng nhỏ thật lắm tài, cứ tưởng nó ngô nghê ngốc nghếch mà làm gì cũng điệu nghệ đó chớ. Nó thấm mồ hôi vòng vòng quanh gáy, quanh cổ, lại vén mớ tóc mai ở gáy và hai bên thái dương lên. Khi bàn tay nó lau mông cô sao có vẻ nhột nhột lại êm êm, phiêu phiêu phưởng phưởng như người hát xẩm, cô lim dim mắt hưởng thụ.

Thằng bé chỉ đút tay vào chăn nên chẳng nhìn thấy gì, song vẻ cô lặng im khi nó lau cho biết là cô ưng ý lắm. Nó càng lau ly lo cho cô hơn nữa. Nó bớt rụt rè nên đã dám đưa mớ giẻ sâu xuống vòng mông và đít cô. Còn khi lau ở cổ thì nó đã thử choàng qua dần phía trước cũng thấy cô không phản kháng.

VN88

Viết một bình luận