Cô trăn trở hoài với sự láp ráp trong đầu. Đêm tịch mịch càng làm cho cô vô cùng áy náy. Thằng bé có thể đang càu nhàu thầm bực bội cô. Nó phàn nàn cô hắt hủi nó, vô tâm trước sự ân cần của nó nữa. Cô muốn bật miệng hỏi nó mấy lần, mà lại chùng chình. Con người muốn nhận lỗi của mình mà sao khó khăn thế.
Cô nằm hết nhìn lên đình mùng lại xoay nghiêng xoay ngửa, mắt ráo hoảnh cay cay. Hai tay đặt trên bụng, hơi thở rộn ràng. Cô há miệng định kêu hỏi thằng bé, mắc chứng gì lại giữ tịt lại. Cô không nghe tiếng thở đều của thằng bé, cũng không thấy nó cục cựa ra sao, như vậy là thằng bé cũng khó ngủ như cô.
Liệu hai cô cháu thi nhau xem ai chiếm giải ngủ muộn nhất hay sao đây chứ. Rồi đầu óc càng lúc càng nặng, cơn mệt đậm lên dần, cô đành làm người thua cuộc trước. Cô lí nhí hỏi: cháu ngủ chưa. Cô khát quá, cháu lấy hộ cô cốc nước. Cô nghe tiếng thằng bé choàng dậy, hấp tấp như sợ cô thoái thác. Nó rào rào chạy đi rót nước, lập cập đem vào cho cô.
Cô Hoan cũng đã xốc ngồi lên, lẩm bẩm như muốn thanh minh với nó: đêm nay cô khó ngủ quá, chả hiểu có phải tại đến kỳ không. Rồi cô đưa tay nhận cốc nước của đứa nhỏ. Cô nói khi đón cái cốc: cô thành thực xin lỗi cháu. Cô uống nước ực ực, đặt cốc lên bàn rồi đưa tay ra gọi nó: lại đây với cô. Thằng bé mừng khấp khởi, tim đập thình thình vội xà ngay vào.
Cô giáo áp đầu nó nơi trước bụng, xoa tung mớ tóc của nó, thơm lên trốc đầu nó một cái, thật âu yếm rồi lên tiếng: thôi, được rồi, cô cám ơn, cháu yên chí về ngủ đi để cô cũng nhắm mắt một chút, khuya lắm rồi. Đừng hờn nữa, làm cô buồn lây không ngủ được.
Thằng bé hí hửng lấy chiếc cốc đêm đi cất và bỏ về chỗ nằm. Những bóng mát xoay xoay như những hình cầu vồng lấp lánh. Thằng bé vô cùng hả hê, lòng vui như Tết, chẳng mấy chốc lịm đi vào giấc ngủ. Miệng nó hé nở nụ cười, mơ đang cùng cô giáo đi ngoạn cảnh.
Mùa mưa xảy đến thật là tệ, chẳng ai đoán ra nổi. Đang khi không trời nắng hẳn hoi thì mưa rào rào đổ xuống, mưa ngon mưa lành, xối xả như suối rồi ngưng ngay, song quần áo thì ướt như chuột lột. Người có cụ bị hay không đều ướt nhoi hết, có khi lại mắc cở vì tự dưng mình bị xem là dị hơm.
Ai đời, mưa rào rào, lúng ta lúng túng lấy cái áo che ni lông ra chưa kịp xỏ được tay thì trời hửng lại, mà người thì ướt be ướt bét. Lại có khi trời cứ nắng chang chang mà mưa tới mưa tấp, mặc áo tơi cũng dở vì bị coi như khùng điên mà không mặc thì bày hàng ra ráo trọi, coi hổng được.
Cô giáo Hoan khốn khổ vì những ngày mưa thất thường giống bịnh hoạn của người gia như thế. Thành ra tiếng là có áo mà cứ bị ướt hoài. Thằng bé tình nguyện lo chuyện áo dù cho cô thì cô nạt ngang: cháu làm như cô con nít không bằng, chăm chăm chút chút y hệt lo con trẻ.
Đứa bé đâm cụt hứng. Nó biết cô giáo vẫn sợ, sợ miệng lưỡi thiên hạ, nên thực lòng mà chẳng biết làm sao. Bữa nào nghe cơn kéo tối sầm là nó lo ngóng ngóng coi liệu mưa có đổ xuống không và nhấp nhổm coi cô giáo về tới đâu có kịp chạy khỏi cơn mưa không nữa.
Quần áo cô giáo về mùa mưa thay nhiều, giặt phơi khô không kịp, tối tối phải úp cái cần xé đan thưa lên ông lò than để hong cho khô tiếp. Việc này cô giáo phải làm bên ngoài hành lang sợ than khí nhả ra có hại cho sức khỏe. Hong áo quần thì hong, chớ còn ba mớ đồ nịt lót thì cô để trong nhà, chớ hổng dám bày hong, vừa sợ mất, vừa sợ dị.
Thành ra không dưng phòng cô bày như hàng xén, chỗ nào cũng lù lù cái quần lót hay cái xú cheng. Thằng bé có dịp chiêm ngưỡng đã con mắt, lại nảy tinh nghịch nghĩ bậy bạ trong đầu mà hổng dám thốt ra. Mấy lần nó định giễu cô: chèn ơi, cửa hàng cô bán đủ thứ chuối chiên, bánh bò, bánh ú, bươm bướm, lá diều, nhưng sợ cô nổi sùng cú bể đầu hay giận đuổi đi.
Cho nên chỉ dám lỏn lẻn cười một mình. Vậy mà cô giáo cũng biết nen gặn hỏi nó: cháu cười gì mà cười hoài, hay là thấy cô hơ hỏng nên muốn ghẹo chọc cô. Thằng bé chối băng. Cũng bởi mưa hết ngày này qua ngày khác nên quần áo hụt hớt dần, cô giáo ở nhà đã phải dùng áo ngủ mặc tạm chờ đồ khô lại.
Nhờ đó mà thằng nhóc cũng được mãn nhãn theo. Thứ đồ ngủ thường được quàng
như áo khoác, xẻ dọc từ trên xuống dưới, cứ choàng vô người và cài dãy nút phía trước là xong. Cô giáo may để mặc mùa nào cũng được nên chọn loại nỉ dày, dễ thấm nước, để khi tắm xong mặc lau khô cũng được mà mặc ngủ cũng xong.
Hồi mới về, thằng bé có thấy cô mặc đôi lần, song bẵng đi cô xếp cất, có lẽ tại có sự hiện diện của nó là bong trai nên không tiện. Cô vẫn nói ướm là khi trước sống một thân một mình muốn làm sao cũng được, giờ phải ké né, mất tự nhiên. Cô nói là nói vậy chớ không hề than, nay bất đắc dĩ phải mặc cô đành chấp nhận.