Chẳng phải chúng ám ảnh cô hoàn toàn bằng những rung động nhẹ nhàng mà còn phá khuấy cô bằng những tương tác sinh lý lẫn dục tính khiến cô phải mệt nhoài vì chúng. Đã không ít lần cô cảm thấy bị xúc phạm nhân cách vì các bộ phận nhạy cảm của cô bị tấn công trực tiếp làm cô không tự chủ nổi. Đây là điều vô cùng khác lạ ngay cả khi anh với cô còn trong vòng yêu đương tha thiết, cô cũng chưa hề nghĩ đến bao giờ.
Ngày đó, dù cặp mắt hau háu của anh có đờ đẫn nhìn cô và có thể trong thâm tâm anh những muốn lột áo cô ra để hôn hít lên cặp vú cô thì hành động ấy chỉ là lén lút, chứ có đâu sỗ sàng, thô bạo như lúc này. Còn anh chẳng khi nào dám động chạm đến phần thân dưới của cô, vậy mà những lúc gần đây khi cô chợt nghĩ đến anh là cô nhận ngay bàn tay anh lăm le đút vào quần cô rồi vậy.
Mà chẳng những anh, cả đứa bé cũng chấp chỏm muốn làm như thế. Khi nó ở cạnh cô, dù rõ ràng tay chân nó không động đậy vậy mà cô thấy từng cái vú cô đang bị mò bóp kinh khủng. Cô còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì với chuyện gì thì đã thấy đầu vú cô như đang có cái miệng của nó bú mút nhột nhột rồi.
Quái lạ là cái miệng nhỏ xinh của nó bặp bặp cái vú y như con nít mà sao hai vú cô bị dằn vặt dữ tợn. Cô thấy thích thích, cố chìa vú ra cho nó ngậm sát vô. Nó bú và còn vê đầu vú cô nghe lăn tăn từng chặp, hai đầu vú hầu như sưng lên hết trơn mà nó ngậm không thấy đã. Nó day day cái miệng nên từng bầu vú bị đằn méo xẹo hết trơn, vậy mà nó mới hơi lơi là vú lại đầy đặn lên rồi.
Thỉnh thoảng cô giựt mình tỉnh thức, thằng nhỏ vẫn đứng nguyên vị, có thấy nó ôm ấp gì cô đâu. Hay là đầu óc cô có vấn đề, người ta nói phụ nữ bị bức bách sinh lý có khi đâm ra ngớ ngẩn. Như vậy cô có triệu chứng gì dở điên dở dại rồi chăng. Cô nhớ có lần cô nghe loáng thoáng ở đâu đó câu dặn dò muốn thoát khỏi tình trạng dớ dẩn này thì người nam hay người nữ cứ xả láng sống buông tuồng là khỏi ngay.
Cô giáo Hoan nghĩ định đánh thức cậu bé dậy, nhưng lại e nó lục đục vì cô cả đêm cần được nghỉ ngơi, cô lại thôi. Người cô vẫn còn lừ nhừ, nhưng là ngày đi dạy, vậy cô phải lo sửa soạn để còn kịp đến trường. Cô lo làm món điểm tâm, ăn vội vàng và thu ôm đám vở, sao bữa nay tay cô mỏi nhừ vậy kìa.
Lóng ngóng thế nào cô vấp phải chân của cậu bé làm nó choàng dậy. Nó ngơ ngáo nhìn cô Hoan, thấy cô làm rơi chồng vở, nó vội la lên: sao cô không gọi cháu dậy để cháu ôm hộ vở đến trường. Cả đêm qua cô mơ quá sợ, sức đâu mà cô gắng gượng, lỡ bị ngã thì sao.
Cô giáo Hoan miệng nói không sao, nhưng đám vở vẫn loạt xoạt rời khỏi tay cô rớt xuống sàn nhà. Cậu bé tỉnh hẳn, cúi xuống nhặt sắp thành chồng và nói thêm: cô đi tay không đến trường trước đi, cháu rửa mặt xong sẽ chạy bay đem vở đến ngay. Cô giáo Hoan đành nhận lời đề nghị của nó.
Thằng bé hối hả rời khỏi cái ghế, lo làm vệ sinh, chẳng nghĩ đến việc ăn điểm tâm, nó ôm ngay chồng vở đến cho cô. Giao xong, nó quay về thu dọn căn phòng. Đầu óc nó quay cuồng khi nghĩ về thái độ của cô Hoan trong đêm. Điều gì làm cô hốt hoảng và hét lên như vậy.
Khi đó, nó những muốn ôm chặt để cô đừng sợ sệt, song cứ đưa tay là cô lại né tránh. Đối với cô, nó luôn mang ơn cưu mang nó, tại sao cô lại dè dặt. Hay là vì có lần cô bắt tại trận nó lén lút nhìn áo lót phơi mà cô ngại ngùng mãi chăng. Còn nữa, lúc nào giữa cô và nó cũng như có một màn cách ngăn nào đó, khiến cô không thực sự tự nhiên. Cô ké né khi nó muốn thu dọn các đồ cô thay đem giặt, cô bảo để đó cô làm, con trai không nên đụng chạm đến áo xống đàn bà đâm ngu đần đi.
Nó tự hỏi chả lẽ đàn bà u ám như thế sao, vậy thì đàn ông cứ lăng xăng quấn quít bên họ làm gì. Lẽ nào các ông gần giới nữ đều bị u mê hết. Trái lại, nó nhận thấy ông nào lấy vợ cũng đều tỏ ra sáng suốt hơn lên và nói năng dí dỏm nữa. Thế thì cô giáo nói vậy là ý nghĩa gì.
Đầu óc nó quầng quầng trăm điều. Nó thu dọn trải giường của cô, những vết nhàu nhỉ làm nó phải vơ đem cái ra mới thay vào. Nó trải phẳng phiu, thay cả áo gối và đem bỏ vào giỏ chờ giặt. Nó cũng vào kiểm lại nhất loạt, từ ngăn tủ đến bàn làm việc, đặt bút vào ống, lau mặt bàn tử tế.
Tan trường, cô Hoan về nhìn ra sự tươm tất ở nhà, cô xoa đầu cậu bé khen nức nở. Thằng nhỏ sung sướng nhận lời cô. Tiện thể cô bảo nó: cô xin lỗi cháu, đêm qua đã làm cháu sợ lây, lại còn chăm lo trông chừng cho cô nữa. Từ sáng đến giờ cô áy náy vô cùng, lần sau cô có trải qua giấc mơ hãi hùng, cháu cứ để mặc cô, chẳng sao đâu. Chỉ một loáng là cô sẽ tỉnh.
Đứa bé gạt phăng lời cô, nó làu bàu trả lời: cô nói thế sao được. Đêm qua, cháu lay cô đến vậy mà nào cô có tỉnh, thiếu điều cô muốn ngất đi. Buông lơi cô lỡ cô bứt hơi thở thì ra sao. Thú thực cháu muốn ôm chặt để cô đỡ sợ, nhưng chưa được cô cho phép, cháu không dám. Cháu xin hỏi cô nếu bận sau gặp trường hợp như vậy nữa thì cô bảo cháu phải làm sao.
Cô giáo Hoan ú ớ vì câu hỏi đột ngột này. Không chấp thuận cho cậu bé giúp, rủi cô khiếp quá bứt thở thì khốn, còn để nó tận tình lo lắng cho cô thì nghe ớn ớn ra điều. Dù sao cảm giác gây gây khi cô tưởng tượng sự cọ sát giữa thằng bé và cô như đã từng bị thôi thúc làm cô khó nói.
Thằng bé lặp đi lặp lại mãi câu hỏi, cô phải nói nước đôi: cháu cứ lay gọi như đêm qua, chừng nào thấy không lay chuyển được thì tùy hoàn cảnh cháu làm sao cũng được. Nói chỉ có vậy mà cô đã thấy nóng ở hai tai, y như vừa nghĩ đến một sự gì sai trái.