VN88 VN88

Cô giáo em xinh như cô Tấm nhưng mà dâm lắm

Mỗi khi nó tắm rửa xong, cô đều gọi nó lại kiểm soát. Cô khám sau gáy, phía sau vành tai, khoeo tay, khoeo chân là những nơi bọn trẻ hay bỏ sót không kỳ cọ đến. Cô chỉ cho nó thấy bợn ghét còn đóng tại các chỗ và buộc nó vào tẩy rửa sạch. Nó ngoan ngoãn làm ngay.

Nó dành giúp cô việc rửa chén bát, cô đồng ý cho nó làm. Nhưng cô cũng kiểm lại để chỉ cho nó sự quên rửa ở trôn bát đĩa hay còn nhờn dầu mỡ để nó biết mà làm trơn tru hơn. Lâu dần nó đã học được cái nết cẩn thận của cô nên cô rất vừa ý.

Có một hôm, nó hí hửng khoe với cô: cô chỉ em nhiều nơi cần phải chú ý cọ tắm, nhưng em biết chắc là cô còn sót một nơi chưa chỉ cho em. Bất ngờ em mới khám phá ra, đó là hai bên bẹn của em. Cô Hoan đã biết mười mươi cái chỗ tế nhị này rồi, nhưng cô nghĩ dù sao nó là trai cô tận tay chỉ vẽ cho nó bất tiện, tuy nhiên cô cũng làm ra vẻ nó đúng và khen nó.

Cô Hoan định bụng lâu dần sẽ trình xin thầy hiệu trưởng cho nó theo học để có dăm mớ chữ nghĩa nuôi thân lâu dài. Thà không nhận bảo trợ nó thì thôi, đã cho nó về ở mà dốt thì mang tiếng chết. Cô nghĩ để sự lai vãng của nó tới lớp quen cho mọi đồng nghiệp cô biết rồi cô sẽ nhờ các bạn nói thêm giúp cho cô.

Thằng bé bây giờ quen việc lắm rồi, nó đã có thể tự đi chợ, nấu ăn không còn cảnh nấu nhiều hay biến thành cháo nữa. Cửa nhà cô có nhát chổi của nó quơ qua cũng láng lẫy. Phải cái nó vẫn còn ngủ mớ và hay hốt hoảng. Có bữa nó lồng lên chạy khắp nhà, chực xô cửa tuôn ra đường. Cô phải níu giữ nó lại, lúc đó nó nép vào cô sợ sệt và cô phải trấn an mãi nó mới qua cơn.

Cô hỏi nó đều kể lại chuyện bị đánh đập làm cho nó bị ám ảnh mãi. Cô thương nó nên phải ôm nó chờ nó tỉnh, những lúc ấy cô thấy nó rúc vào như con mèo con nũng nịu. Sự va chạm của đầu mặt nó khiến cô gờn gợn, hình ảnh đêm nào chợt quay về, cô thấy nóng bừng song phải trấn tĩnh ngay.

Bữa đó, tình cờ thế nào cô về nhà sớm khi dặn nó cô đi chợ và tiện thể gặp bạn cùng dạy luôn. Chẳng ngờ vì không báo trước nên tới nơi thì bạn không có nhà. Cô lặng lẽ vào, thằng bé đang tắm rửa và hát lông bông gì đó. Nó không hay cô đã về. Cô thay áo dài xong vừa bước ra thì nó cũng từ phòng tắm ló mặt.

Cả hai đều giật mình thót lên vì thằng bé nghĩ là chỉ có nó một mình nên cứ để tồng ngồng vậy mà đi ra. Cô nhìn thấy trọn thân hình thằng bé mà chưng hửng. Thằng bé lớn quá, vượt ngoài dự đoán của cô. Điều khiến cô lúng túng hơn là cô nhìn thấy cái chỗ kín của nó, tuy chưa thuộc dạng người lớn nhưng vẫn làm cho cô thẹn thùng.

Cô đã từng thấy con chim của các bé trai, nhưng cô chưa hình dung được chim của nhóm trai khoảng mười mấy tuổi. Ngay đến dương vật đàn ông cô cũng chỉ thấy thoáng qua sách vở hay các tài liệu sức khỏe, chứ cô chưa từng đối mặt với của thật ngoài đời. Nay nhìn thấy thằng bé, cô đâm hoang mang.

Cô chỉ lí nhí trách nó không được luông tuồng vì nhà có phụ nữ. Nó tiu nghỉu vâng lời mà vội bụm tay che chạy tọt vào nhà tắm lại. Quính quáng nó mới nhớ là nó có đem quần áo gì vào đâu chứ, nên nó lúng túng không biết phải tính sao. Nó cứ ngồi thu lu trong nhà tắm vậy.

Cô Hoan thấy mãi thằng bé không ra nên hỏi vọng vào: cháu làm gì trong đó mà chẳng ra lo dọn cơm nước đi. Nó ấp úng tựa người ngậm hột thị, cô giáo phải xề lại gần hỏi lần nữa, nó mới thú nhận về chuyện ỷ y nên không mang quần áo vào. Cô giáo bật tức cười, nhưng cố nén mà vào lấy đem cho nó.

Cô không vào hẳn nhà tắm, chỉ đặt ngay cửa bảo nó nhặt lấy. Nó mặc xong cảm thấy hú vía, tự hứa từ nay sẽ cẩn thận dè dặt hơn. Hai cô cháu ngồi ăn bên nhau mà chẳng ai đả động gì đến việc vừa xảy. Cô Hoan muốn lảng quên đi và thằng bé thì sợ cô mắng rầy nữa.

Suốt từ đó cô Hoan có vẻ băn khoăn. Hình ảnh đứa bé quấy rầy tâm trí cô. Làm gì cô cũng thấy lóng ngóng, quên trước quên sau. Cô lấy bài ra chấm, không tập trung tư tưởng được nên chỉ đọc vài tập lại xếp đó. Cô định tới khuya khi tâm hồn lắng đọng lại sẽ chấm tiếp. Thằng bé thấy cô như vậy thì càng sợ nên lăng xăng hỏi cô có cần gì thì cô gắt toáng lên.

Thét rồi cô phải hối nó đi nằm đi và để mặc cô chấm bài. Một loáng sau thì nhịp thở đều của thằng bé đã vọng lại chỗ cô. Nhưng cô Hoan thì vẫn lử đử lừ đừ vì ba chuyện ruồi bu dễ giận.

Thoáng cô thấy dường như có ai đang đứng sau lưng cô, thở phì phò vào gáy, cô ngoảnh lại, chẳng có gì cả. Lại một chốc, cô thấy như ai đang nhìn cô chăm chú, cô vọt quay để bắt tại trận kẻ đó thì cũng không có ai hết. Cô bỗng thấy cô dớ dẩn quá rồi. Nhà cô tối đến cửa đóng then gài thì ai mò vào được, vậy mà cô lo nhắng lên.

Hình ảnh bữa nào xoay lồng lộng trong trí cô. Cái nhìn chăm bẳm của thằng bé như dán chặt vào cô nhoay nhoáy. Cô đã kéo sửa vạt áo mấy lần mà hình như vẫn có chỗ nào để hở ra. Ngực cô phập phồng như bị phá khuấy làm cô thở rộn. Cô phải vuốt tà áo, những hột nút tràn lướt qua ngón tay làm cô muốn nổi gai.

Cô thấy rõ ràng thằng bé đang nhìn cô với đôi mắt van lơn nài khẩn. Cô xua tay đuổi nó đi mà nó cứ lăn xả vào. Bất ngờ nó rúc vào cô như những lần ngủ mớ, cô đẩy lơi nó ra thì nó hét lên kinh hoàng, cô phải ôm chầm lấy nó.

Mọi khi nó chỉ dựa đầu nằm im run rẩy, lần này thì cô thấy nó giúi mãi mũi vào ngực cô. Những hơi thở của nó muốn chui qua lụa áo để xâm nhập vào bên trong thịt da cô vậy. Cô chợt nhớ là cô không mặc áo lót. Vì thế cô thấy buồn nhột tựa có ai gẩy gẩy lên ngực cô vậy.

VN88

Viết một bình luận