Đang khi bú lồn chị thì tay tôi đâu có để cho hai cái vú chị được yên. Tôi bóp, tôi măn, chị nhột trên nhột dưới. Chị căng cặp vú thì cái lồn trịn sâu vào cho tôi nút đã đời. Ngược lại chị co mình cho lồn lỏng bớt ra thì vú chị lại ưỡn lên cho tôi vò cái núm điên lên. Chị càng lúc càng lâm vào cảnh sống dở chết dở, lưỡng đầu thọ địch.
Chị mở hai con mắt hết cỡ, nỉ non xin tôi đụ chị cho xong. Chớ làm chị tình tội như vầy khí xuất hết chắc chị mắc bịnh quá. Tôi ừ ừ mà miệng còn ham bú lồn nên đâu đã chịu nhả. Lại thêm thấy cái lồn không có lông lọc xọc lăn lóc như cái gáo dừa chưa lột sạch sơ, tôi lại càng muốn cạp hoài hoài.
Cái quần lót bị đạp tới đạp lui giờ nằm vắt ngang giữa bắp vế, mỗi lần tôi chui vô cạp cái lồn thì nó vướng víu muốn che trọn đầu tôi. Khi tôi bú lồn, chị đạp bung hai chưn nên cái quần lót càng lùng bùng quàng dính tôi ở trỏng dữ tợn. Tôi giống con thú bị mắc bẫy cũng nhóc nhách tìm chỗ ra nên lồn va vào mặt, mặt khỉa vào lồn, làng nhàng coi cười chết được.
Chị sướng quá, quíu người lại, tay nắm lấy tóc tôi mà giựt đau điếng. Tôi sung lên càng cắn bú lồn chị thêm. Tôi giữ lấy hai bắp vế chị, ấn cặp mông cho lồn nhổm hẳn lên mà dùng cả lưỡi, cả răng, cả môi, cả miệng hun ào ào, nhay chót chét, bú chụt chụt, cắn rau ráu, liếm sột soạt. Khí lồn cứ trào đợt này qua đợt khác.
Cho tới khi chị muốn chết lịm vì sự vọc phá của tôi thì tôi mới ngưng tha cho chị. Tôi lồm cồm ngồi lên, mở hai giò chị ra nhìn cái lồn nhễu nhão nước và bấy giờ mới nhét cặc vô mà đụ chị cho rồi. Cái lồn chị thiệt ham hố, con cặc tôi vừa chạm cái khe, dù đang bết bát thở hổn hển, chị cũng đã xốc ngay dậy mà giúi cái lồn vô đớp lấy con cặc.
Tôi chưa kịp nắc thì chị đã bám lấy hai hông tôi mà rướn cái lồn lên. Chị đụ hăng quá, mắt trợn trừng, miệng hả lớn và cứ rên: ôi, đã quá, lồn sướng quá, anh ơi. Tôi nghe cũng ham, nên bóp vùi hai vú mà căng mình lên dọng cặc xuống lồn chị vô chừng. Con cặc sẵn đang nứng gặp lồn chị ướt mẹp nên vô ra như chốn không người. Nó miết lồn chị cái nào cái nấy thậm sâu, nong lỗ chèn nhẹt rộng ra và thọt ép cả hai thứ khí nghe ọp ọp. Tôi đụ còn hơn nạp đạn súng đại bác, dập cú nào khiến giường muốn rung rinh. Chị đã nên co nắm lấy hai cổ chưn bẻ hết ra cho lồn hứng nguyên cú nắc của tôi tới mây xanh lận.
Tôi sàng, chị sàng, hung hăng tựa hai con chó đói, gầm ghè, đụ lút cán vô nhau. Thiệt tình không còn cảnh ngộ nào sướng đã hơn khi tôi đụ với chị. Hèn chi, người ta bảo đụ đàn bà có con rồi sướng và mê hơn đụ con gái nhiều. Lồn mấy bà đã được nong cho rộng, lại thêm kinh nghiệm già đời khiến các bà có những pha nhõng nhẽo muốn chết luôn. Chớ mấy cô gái ỷ mình trẻ đẹp, cứ làm eo làm ách, mình có nịnh rã hơi mấy cổ cũng còn kiểu cách mà sầu.
Tôi đụ chị tơi bời, nhưng tôi hỏi gì thì chị đều lảng tránh. Ngược lại, chị âm thầm đáp trả tôi bằng nghệ thuật tinh vi xoáy lồn, bẹo vú, khiến tôi ngất ngư luôn. Chả vậy, đụ chị lần nào chừng bắn phóng tinh trùng ra đầy trong lồn chị là y như tôi buồn ngủ muốn chết. Có khi chưa kịp rút cặc ra thì đã híp cả mắt lại rồi. Sau đó chị làm gì tôi chẳng hay biết, tới hồi tỉnh lại nghe chị than là khí đâu mà nhiều dữ, chị phải dùng miệng bú chùi mà giống cái phông tên mẻ cứ rỉ khí ra hoài. Tôi cũng đâu có vừa nên trêu chọc chị: ai biểu bà ham cặc tôi làm cho nó mửa tới bến mới ngưng, trách sao tôi không bị lột dên cho được.
Nghe vậy, hai đứa tôi cùng cười xòa.
Hồi nhỏ nghe người ta kháo nhau đàn ông thông minh và từng trải hơn đàn bà nhiều, tôi đã tin là thiệt. Nhưng càng ngày lớn lên, tôi càng thấy đáng để phải hoài nghi. Bởi vì từng trải gì đâu mà càng là ông lớn thì càng bị các bà xỏ mũi. Lắm khi cứ nhắm mắt theo “ lịnh “ các bà, chừng đổ bể ra thân bại danh liệt, thiếu điều vò đầu bứt tóc, đòi đâm đầu tự tử. Còn thông minh mà sao các bà cứ mở miệng sai lia, cúc cung tận tụy còn hơn là chó nghe chủ, con vâng cha mẹ.
Văn chương bác học thì cho đó là tại lẽ “ phụ xướng phu tùy “, đàn ông đàn ang chấp chi mấy bà nội trợ. Thế nhưng cứ nhịn nhục miết, râu quặp hồi nào hổng hay, giựt mình đã thấy mình trở thành hội viên hội “ lơ xơ vơ “ hồi nào hổng biết.
Chỉ có văn chương bình dân là thấy sao nói dzậy người ơi. Chẳng màu mè, bóng bảy chi tuốt. Người trí thức muốn diễn tả chuyện gì đều khép na khép nép, muốn đòi vợ mình chuyện tòm tem cũng phải bóng gió nhắn nhe: ới má mày ơi, đem cái máy may vô mượn một chút. Cóc có ông nào dám trắng trợn xin với bà đầm cho hưởng ké một hơi.
Trái lại, với các vị cày sâu cuốc bẫm chuyện đòi hỏi tự nhiên, dễ dãi hơn nhiều. Khi thấy con lợn lòng có chiều muốn rục rịch là các khứa lão kêu vợ tỉnh bơ: này bà nó đâu, vô với tui chút nị. Các bà nhủng nhẳng đi qua, vú vê bày ra một đống, bác trai ta chẳng gì cũng mắng cho té tát: bà có nứng lồn hôn mà đi cứ quăng vắt vẻo cặp vú thấy muốn ngứa cái tay.
Tui đành rồi, một thằng trai mới lớn lên làm sao mà có mắt mũi để nhìn đâu là chiện đời phức tạp. Nhưng còn quí ông nào có hơn gì tui. Như ông Năm bên nhà ở Sè Gòn năm nào bà vợ cũng mang trống. Ông đổ tại bà, bà nói tại ông. Trước còn xa xôi, sau chẳng ai nhịn ai nên la làng la xóm: ông biểu tại tui mà sao tối nào cũng rúc vô gạ gẫm tui hoài. Ông gân cổ: ai biểu bà đĩ ngựa quá trời, chun vô mùng chưa gì đã kẹp tui cứng ngắc.