Tôi ra ngồi ở ghế đôi gần đó. Đầu nặng trĩu, mặt âu sầu. Chị cũng chẳng muốn ăn, ra ngồi cạnh tôi. Chiếc love seat trở nên chật chội bất ngờ. Chẳng ai nói với ai lời nào. Đầu tôi nặng như búa bổ. Tôi nhìn dại khờ khắp chốn.
Chị lập lại câu hỏi sang một hướng khác: về với gia đình đáng lẽ phải vui, chớ sao em lại buồn. Tôi ấm ức gắt lên: nhưng tôi không muốn về. Tôi thích suốt đời ở lại đây. Hay là bà cũng muốn đuổi tôi. Chị vội xua tay chống chế: không, em đừng nghĩ sai ý chị. Nhưng làm sao chị em ta có thể giữ nhau ở đây khi mà nhà trường nghỉ mấy tháng liền.
Kể từ bữa đó, tôi lúc nào cũng xìu xìu ển ển. Tôi tránh mặt chị, suốt ngày trốn trong phòng. Thậm chí tôi còn khóa trái cửa lại để chị không vào được. Đến bữa ăn, chị gọi ra, tôi cũng không ra. Chị đành để thức ăn ở bàn, chừng nào đói thì tôi ra ăn.
Tôi chẳng thiết thắp đèn khi tối đến. Cứ để phòng tối thui, nhiều lúc đã nghĩ hay là trở thành ma. Tôi lắng đợi bao giờ cảnh nhà im phăng phắc thì mới lò dò ra chộp lấy một đĩa gì đó, rút ngay vào phòng ăn cho đỡ đói bụng. Tôi chẳng còn ý muốn vào ngắm nghía chị. Tôi tập cho quen dần để mai ngày xa chị thì đỡ bị vấn vương, mặc dù chịu nhịn mấy ngày cũng đã thấy xôn xao.
Nghiệt cái trường vẫn còn giờ học. Tôi cứ phải dậy thật sớm, xách cái cặp dọt ngay để chị khỏi thấy. Về cũng chọn giờ nào chị bận gì đó, tôi lấp ló thò đầu vào thăm dò rồi chạy tọt vô chỗ ở của tôi. Ở nhà khổ việc nhà, vào trường thấy cảnh chộn rộn lo của bạn bè, mới hay là mùa hè đã thấp thoáng đâu đây.
Một hôm, đi học về, thấy có mảnh giấy nhét dưới kẹt cửa phòng, tôi vội rút ra xem. Đó là thư của bố tôi báo là mùa hè tôi chưa thể về với gia đình vì việc bắt lính vẫn ồn ào lắm. Cùng với thư bố là mấy chữ của ông ấy ghì thêm cũng dặn tôi cứ bình thản ở lại giúp chị. Ông bảo ông tin ở tôi, có bóng trai tráng trong nhà thì bọn gian không dám bén mảng.
Tôi vui hét inh lên. Tôi nhảy chân sáo tìm chị. Chị hốt hoảng tưởng là có chuyện gì. Tôi đưa thư cho chị xem. Chị lặng đi, nhưng trong đôi mắt có giọt lệ lăn xuống. Tôi nấc lên và ôm choàng lấy chị. Chị vừa cho bé bú xong, áo xống còn vạt trong vạt ngoài. Mấy hôm nay thấy tôi giả lơ nên chị cũng không dám suồng sã nữa.
Tôi vạch áo chị ra rúc vào ngực mà khóc hu hu. Chị vội buông bé xuống, ôm lấy tôi, cả hai chị em cùng nấc rung cả người. Tôi vùi đầu vào người chị liên tiếp. Chị không cản, để cơn tủi hờn của tôi rơi rụng hết đi. Tôi mồm năm miệng mười xin chị tha lỗi. Chị chỉ kịp lắp bắp: không sao, rồi cũng khóc thê thảm.
Thiệt là lạ. Chưa biết làm sao để ở lại cùng nhau thì khóc ồm ồm, vậy mà ở lại được rồi cũng khóc bù lu bù loa. Người đời nói “ vui quá đến phải khóc “ là đúng quá. Tôi xục xạo trong áo, mặt vùi vào khuôn ngực lỏng buông, tôi bị hơi hương từ chị làm cho tối tăm mặt mũi.
Hai cái vú bị tôi giụi vào lầy quầy làm tôi thấy ấm lại. Còn chị thấy thằng em đang cơn háu đói nên vẫn để cho nó nghịch ngợm cho vui. Tôi xoắn lấy hai vú, bụm đầy vào hai tay và đưa mũi vào hun chùn chụt lên từng cái một. Tôi ấp mũi hun và ấn cái vú cho bẹp dí trong vùng mặt tôi, rồi lại làm như thế cho cái vú khác. Tôi không muốn bị mang tiếng đói xử vật khinh, vật trọng, không đều.
Chị thấy tôi tha thiết ôm ấp thì chị cũng bớt thổn thức đi. Tuy nhiên, lâu lâu vẫn còn nghe chị thở dài hay nấc lên một tiếng. Tôi nương nhẹ ngón tay mân mê vào vú chị, khều cho hai cái núm nổi cộm lên. Tôi vê lâu lắm, các đầu vú cương lên lại mềm xuống. Các ngón tay tôi như giãn ra vì sớ thịt mềm mại của ngực chị. Tôi măn rồi tôi bóp, ngây ngô nhìn từng quầng vú ọp ẹp đàn hồi trong tay mình.
Vun thịt ở vú thay đổi hình dạng theo sự vò nắn của bàn tay tôi. Tôi thích thú vì những hình dáng đổi thay liên tục đó. Tôi mằn mò, bóp đã đời thì kê miệng vào mà ngoạm một vú trong miệng. Tôi nhắp môi mấy cái cốt để núm vú giãn ra trong miệng lưỡi tôi và bắt đầu ngậm chặt lấy mà nhay.
Sữa tràn tia ra, những sợi mát vờn quanh đốc họng khiến tôi thấy hết lẻ loi bên chị nữa rồi. Trong khi tôi bú mút một bên vú thì một tay tôi vẫn bợ dưới lườn ngực và tay kia thì xoăn vê cái núm và khắp quầng vú kế bên. Tôi bú, tôi măn, tôi vò, tôi nút, những gợn lăn tăn dập dồn trên người chị. Đôi lúc chị phải rướn người hay vươn ngực ra cho đỡ rấm rứt.