VN88 VN88

Chuyện tình vụng trộm của tôi và gái có chồng

Tôi mệt có bật ngửa nằm kềnh ra thì bà lại khom lưng bò dài ra mà giúp tôi cứa nữa. Càng lúc tôi càng bị châng lâng như lơ lửng giữa không trung, một cái đu nào đó đang thắt vào khúc dồi gân của tôi để kéo vút nó lên chin tầng mây căng thẳng. Tôi giữ lấy hông bà mà dập phành phành, rồi líu quíu vò vào vú mà bóp điếng tay.

Dạng thể tôi vô cùng xộc xệch. Tấm vải giường nhàu nhò lệch lạc. Hai giò tôi quẫy đạp xê dịch dưới sàn. Tôi cố quay người cho khúc gân tôi cào cạo khắp trong mình bà tiên. Có như thế tôi mới chịu bứt ra khỏi sự căng thẳng đang đập đùng đùng trong đầu óc. Tôi thúc lên mạnh bạo, bà tiên cũng đảo lia như cô đồng. Hai cái vú dập dình tựa sóng biển đập vào bờ, từng lượn từng lượn.

Cuối cùng, tôi không còn giữ được nữa. Thời gian cố nín đã làm cho mặt tôi đờ đãn, nghệt ra, nhăn nhúm, đúm dó, khó coi. Tôi chồm lên bíu bóp lấy hai vú và thay miệng cắn vào mỗi đầu vú một cái mà rứt thì đông thời sự sụp đổ cũng ngả đùng ra đó. Từng luồng khí phụt ra như tia lửa, như đuôi bão bắn tung tóe trong người bà tiên. Tôi sửng sốt nhận ra đang phóng tinh trùng vào người bà. Tôi hốt hoảng định rút vội khúc gân ra, nhưng bà tiên vẫn nhởn nhơ ngoáy tít con sò cho cặc tôi nhả sạch sành sanh đám tinh trùng tích ứ.

Tôi đã mệt nhoài mà bà tiên thì vẫn dập dình lết chà con sò lên khúc thịt ngúc ngắc của tôi đang cố mửa tiệt mật xanh mật vàng cho đến khi không còn gì để khạc ụa ra nữa. Tôi lăn kềnh ra giường, những lóng xương như bị tháo lỏng, hai giò mất cảm giác, tay liệt bại dở không lên, miệng mồm há ra khô queo, mắt cứ nhíp lại muốn nhắm.

Bà tiên còn quậy con sò thêm một lúc cho tới khi thấy khúc gân tôi thun lại, còn không đến một nhúm thì bà tiên mới từ từ nhớm rút con sò ra. Khí nhầy nhợt, phọp phẹp hai bên mép, lểu nhểu nhỏ xuống từng dề. Bà tiên lấy tay bụm úm chỗ bể đó để giữ không cho chất khí rơi rớt ra. Bà ta hít hà khen tôi: em bắn mạnh quá. Tinh trùng em dập lung tung trong tử cung làm chị điếng cả lồn. Tôi chưng hửng đến bây giờ mới nhận ra chẳng phải bà tiên nào cả mà là chị vừa đụ tôi.

Tôi bực bõ kêu lên: sao chị liều vậy, ông ấy có nhà mà chị bò xuống đụ em, rủi ông ấy xuống bắt tại trận thì sao. Chị bình tĩnh nói: tại thấy em giận lẫy khi chị cưỡi lên người ông ấy, chị biết em thèm lắm. Chị biết hết nên phải vờ để ông ấy không nghi. Em có thấy chị cố ý thả cái áo lòa xòa lên người ông để ông ta không nhìn được em vì chị biết ông ấy hư lắm, đụ là làm ầm ầm, lại rống như bò khi nối nứng. Thế nào em cũng mò lên, nên chị phải thủ trước.

Tôi lại chất vấn: còn chị cho em ói vào lồn chị lỡ chị mang thai thì sao. Chị cười hềnh hệch ngạo mạn sự ngốc nhếch của tôi: ông ấy đụ chị trước thì em đụ thêm lỡ có mang cứ đổ riệt là của ổng, chết thằng tây nào đâu. Có vậy thì em mới vui, hết còn than là đụ không toàn vẹn. Rồi chị hỏi lảng đi: mà em khiếp gì la chói lói vậy.

Tôi không trả lời mà hỏi về sự băn khoăn của mình: làm sao chị dám bò xuống với em. Chị nhoẻn cười: cậu ngốc ơi là ngốc, ổng làm một cái đã đứ đừ, chị lại chọc cho ổng mần thêm phát nữa thì có gọi là liệng thảy sông cũng không ngóc đầu dậy nổi. Chị tính rồi muốn cho em đụ thỏa thuê thì phải phục cho ổng há mồm há mõm ra ngáo thì chị mới lặn tới em chớ.

Nói rồi, chị củng nhẹ lên đầu tôi mà mắng yêu: hèn gì vẫn cứ là con nít. Chỉ được cái cặc dài và đụ thì hùm hùm hổ hổ là chẳng ai bằng. Véo vú chị muốn chảy dài xuống khỏi rún, chị đền em đó. Tôi khoái chí nhổm lên: đâu, muốn đền vào đâu thì em đền cho. Chị nhứ cái vú tới, tôi táp một cái, chị giựt né kịp và vơ lấy cái áo choàng vọt liền. Tôi nhìn theo lẩm bẩm: ôi bà tiên hiền dịu của con.

Bữa nay cuối tuần, tôi được nghỉ học. Ăn sáng xong, tôi vào phòng mở bài vở xem lại. Ông chồng của chị cũng đã đi chơi đâu đó. Nhà chỉ còn hai chị em và cháu bé. Chị lo nấu nướng món ăn nơi bếp, mùi xào, kho bốc lên béo ngậy và thơm ngọt.

Ngồi chưa nóng đít đã nghe chị réo gọi tôi: em vào chị nhờ chút. Tôi bỏ sách vở chạy ngay vô. Trên bếp ba bốn cái nồi, xoong sôi réo sùng sục. Chị quay bên này, trở bên kia, lụp chụp đôi tay mà chẳng kịp. Chị nhờ tôi trông hộ một món để chị còn xóc bún cho ráo nước.

Tôi khều khào làm tựa rùa bò, lăng xăng lít xít mà chẳng đến đâu. Trái lại còn lẩn quẩn làm cho chị vướng víu. Chị cứ phải lòn qua lòn lại như người làm xiếc. Mỗi lần chị lướt qua, mùi hương đàn bà phảng phất trộn lẫn với mùi thức ăn đang tới, bốc ngào ngạt khắp nhà.

Tôi sững đi, khựng luôn tay, đứng đực mặt ra tại chỗ. Chị phải nhắc: em nghĩ gì vậy. Tôi bẽn lẽn trả lời: em đang tưởng đến chị. Chị có vẻ vui, nhưng giả tảng gắt yêu: em thực là quỉ quái, lúc nào cũng bị ám ảnh chuyện tào lao.

Chị mặc cái váy lụa màu sặc sỡ, những đóa hoa đỏ rực lớn gần bằng bàn tay ôm gọn lấy mông chị. Khi chị khom người, màu lụa dán sát vào người, trông mềm mại, chờn vờn như có ai rờ tay lên đó. Tôi tò mò ngắm, thấy chất lụa trơn tuột, không có bóng dáng đội cộm của chiếc quần lót bên trong.

VN88

Viết một bình luận