VN88 VN88

Chuyện một ông thầy chuyển giới chuyên phục vụ trai

Tuy nhiên, Malcolm Weatherby Covingtion đã không chết. Mà còn hơn thế nữa: thần chết đã chê bai thầy. Thầy đã sống lại, như là được tái sinh trên trái đất.
Thầy nằm đó bất động chừng năm phút mà dường như vô tận, chợt tĩnh dậy khi cảm nhận một cái gì đó chậm rãi trơn ướt, dài ngoàn, hình ống nửa cứng nửa mềm từ từ rút ra khỏi bụng dưới thầy, từ trong một cái lỗ mới lạ ghê gớm đã hoen ướt… giữa hai đùi thầy, theo sau là một loạt tia phún trào ra trắng đục của tinh dịch tươm theo đường rãnh chạy dần xuống hậu môn của thầy và nhỏ xuống giường đọng lại thành vũng.

Lúc đầu thầy tưởng rằng dương vật thầy quá tê cóng không phân biệt đâu là đâu, nhưng cảm giác hụt hẫng trống trải ở giữa háng dường như khơi động sự tò mò của thầy. Vì sự trống trải đó mà thầy ngốc đầu lên nhìn người đó, nhưng thật kinh ngạc để thấy trước mắt mình là một người giống hệt thầy như anh em sanh đôi. Người đó đang trần truồng, đầy lông và là đàn ông vừa mới thỏa mãn chuyện tình dục, thỏa mãn cho thầy, cho vị giáo sư Covingtion, bây giờ đang nằm ngủa lưng trên giường, dang cặp đùi trắng ngần của đàn bà rộng tênh hênh. Thực vậy: cặp đùi trắng nõn nà của thầy đã công án rằng thầy Covingtion đã biến thành một người đàn bà.
Và nếu người kia đã biến thành thầy, thì thầy cũng đã biến thế thành Deborah van Arsdale, ngay cả hai nút ruồi ở bên vú trái cũng chuyển qua ngay đúng chỗ không khác biệt gì.

Thầy Conviton nâng cái đầu xinh đẹp của thầy lên và ngay liền đó cảm nhận một suối tóc óng ả màu vàng mật chảy dài qua đôi vai gầy gầy của thầy. Nhìn xuống dưới, thầy phát hiện ra hai bầu vú đã phình to ra với hai núm vẫn còn cương cứng bao quanh bởi đôi quầng vú chu vi 2 cm màu đỏ hồng. Thầy vội vã bật dậy theo bản năng cùi chõ chóng đất – để tìm kiếm cái gì ở bên dưới.

Chỉ sớm sau khi thầy bật dậy và nhìn xuống, thầy thét to bằng giọng nữ khi đã thấy cái gì ở đó (và cái gì không còn đó): một cái nai bụng vun vun trơn mịn bóng nhẵn nằm giữa hai hông no tròn, chạy dài xuống đó là… một cái gò mu u lên lưa thưa những hàng lông mướt rượt màu vàng mật. Vì lông lưa thưa nên thầy có thể thấy được hai miếng thịt hồng hồng tách rời thành khoảng hổng giữa hai đùi của ông mà vừa rồi người đó, từ nơi này, vừa rút ra cái dương vật to lớn màu nâu sậm do lúc nảy ma sát vào âm hộ quá nhiều.

Quá kinh ngạc với những gì trước mắt, thầy vói tay xuống để chắc rằng cặp mắt thầy không hoa và… Trời ơi! Những ngón tay của thầy chạm vào vùng thung lũng hoen ướt mà thầy quá quen thuộc khi sờ mó đàn bà nhưng không ai xa lạ hơn là của chính thầy, rành rành ra với cái cảm giác đụng chạm bằng những đầu ngón tay. Thật không nghi ngờ gì là thầy đang mò vào âm hộ… của thầy!!!

Không! Không thể nào! Đây chỉ là ảo ảnh mà thôi: thầy không thể nào có cơ quan sinh dục của đàn bà được… Không! Thầy làm sao mà có! Đầu óc thầy lẫn quẫn chỉ mấy lời mơ hồ đó nhưng bàn tay thì va chạm thực tế: thầy cố tình đẩy xa bàn tay ra khỏi đó như lỡ chạm vào lò nóng. Rồi thầy hít hơi thật sâu để thét to thêm lần nữa, nhưng người đó với hình dáng khuôn mặt của thầy nhanh nhẹn dùng bàn tay đàn ông bóp chặt vào miệng thầy. Thầy liền bị khắc chế, cố tình chống chọi nhưng chỉ còn thấy nửa sức mạnh thôi.

“À, hân hạnh trở lại, thầy!, ” người đó nói bằng giọng của thầy trầm ấm truyền cảm, “Tại sao thầy phải la? Thầy không phải thích ngắm thứ đó sao? Có lẽ thầy không nghĩ đó là thật? Đây, xem nè, tại sao thầy không sờ thử nó lần nữa, ” và thầy ta dùng sức kéo bàn tay búp măng nhỏ nhắn của thầy xuống và ấn nó mạnh vào bộ phận sinh dục mới của thầy, đẩy mấy ngón tay vào trong. Người đó cong cớn giễu cợt: “Nói cho thầy biết đi: Có phải như thật hay không? Cái l… thật đó!” người đó hỏi, và buông tay của thầy ra, và bàn tay thầy cũng còn để nguyên trong vị trí.

Không thể phát ra nửa lời, đôi mắt thầy Covington trợn trắng, như chỉ cặp mắt của con ngựa cái non sợ sệt khi nó bị sắp đặt chuyện gieo giống lần đầu tiên và khi thấy con ngựa đực giống to kềnh thúc sâu cái dương vật vào bờ đê của nó, thở khì qua xoang mũi, nguẩy đầu lên không gian… ngay cả cặp mắt thầy trắng bệt nhìn chăm chăm vào mọi thứ, nhưng cũng là khoảng không mờ ảo. Thầy chỉ dằn co thêm được vài phút trước khi một bàn tay mạnh bạo đặt lên miệng thầy đẩy ngược đầu xuống gối. Thầy cắn tay người đó và ngay đó cảm giác đau rát bởi cái tát tay vào mặt; đôi mắt to xanh lơ mới mẻ của thầy bỗng úa trào hàng lệ và thầy sụt sùi nức nở.

Người đó nói thêm:
“Nghe này, thầy Covingtion. Nghe cho thật kỹ đây. Bộ óc mới của thầy có thể có vấn đề chút xíu để hiểu, nhưng hãy cứ lắng nghe đã.”
“Thầy tưởng rằng tôi là Deborah van Arsdale sao. Thầy tưởng rằng tôi chỉ là một cô nữ sinh xinh đẹp cho thầy “chơi” để đổi lấy điểm tốt sao, nhưng tôi thực ra không phải Deborah van Arsdale: Thầy mới là Deborah van Arsdale. Tôi là mụ phù thủy chính cống đây. Tôi sanh ra ở Anatolia cách đây gần 2000 năm và đã sống qua nhiều thế hệ với nhiều quốc gia trên thế giới. Thầy vừa trải qua điều mà chúng tôi thường gọi, bằng một danh từ đổi chác riêng biệt là… a… a… sự “hóa thân của giới tính”. Chuyện này đối với tôi thật quá dễ dàng. Nhưng cho thầy thì có lẽ thầy phải chịu khó đó. Nhưng chẳng lo gì, vì thầy còn thật nhiều thời gian để tìm hiểu.”
Thầy Covintion lần nữa lại dằn co quyết liệt dưới sự không chế của người đó, nhưng vẫn không gặt hái kết quả gì. Cặp mắt ông dường như muốn lộn tròng lên tới đầu vì tức giận mà chẳng biết làm gì hơn là lắng nghe.

VN88

Viết một bình luận