VN88 VN88

Chuyện một ông thầy chuyển giới chuyên phục vụ trai

Đối diện với cô Van Arsdale, thầy cảm giác một cái gì cựa quậy ở hạ thể như con chim sống đang đập cánh trong quần lót và như con cá đang bị mắc câu. Van Arsdale đứng đó và tiếp tục nháy mắt như một con thỏ sợ sệt…
Cuối cùng thì thầy cũng mở ra lời phá tan bầu không khí im lặng:
“À, em Van Arsdale… Tôi vừa mới đọc tấm giấy của em. Nét chữ em đẹp lắm… Em ngồi xuống đi.”
Thầy cố gắng trổ giọng trầm ấm khêu gợi, và cảm giác trái tim thầy nhẩy dựng mà gần như 30 năm qua rồi nằm im ỉm chưa lần nào thổn thức. Thầy ngồi xuống theo… cảm thấy tiếc tiếc và vẫn còn thắc mắc là tại sao thầy không biết cô nữ sinh này trước đó: chắc rằng nàng hay ngồi ở cuối lớp nên thầy không thấy chăng?

Theo lời mời của thầy, cô van Arsdale cũng ngồi xuống đối diện, như là cố tình cho cái váy bị trợt lên cao ngay khi nàng quàng chân qua, để hở một vùng trăng trắng hình chữ “V” với đám lông vàng hoe ngắn ngũn mà thầy không chắc rằng có thể thấy hết, nhưng sự tưởng tượng phong phú của thầy về vật vừa đó còn làm thầy hứng khởi hơn nhiều. Thầy bắt đầu thấy nóng nực, mắt nhìn thẳng vào đùi nàng…
Nàng mang một cái bóp da màu xanh đậm, đặt nó lên đùi để che lại, nàng lấy ra miếng khăn giấy từ đó ra và bắt đầu nức nở:
“Em… Em không biết phải nói điều gì, ” nàng bắt đầu thúc thít, quẹt dụi vào đôi mắt. “Em biết thầy đã phát hiện ra bài viết của em là gian trá… em muốn nói, về bài viết em copy của thầy. Điều đó không thể tha thứ, em biết, nhưng em phải tốt nghiệp lần này, nếu không Ba em sẽ giết em chết. Số là… Em có 3 người chị lớn, họ đều thất học, và trách nhiệm của em là phải làm rạng tổ tông, mà em kể cả không viết chính tả đúng được thì làm sao mà gánh vác cho nổi, sau này em biết mình chẳng làm nên trò trống gì.” Nàng lại thúc thít và quẹt nước mũi. “Em không biết phải làm sao! Em không thể nghĩ được điều gì để viết, em ghét Đại Học, hai năm nay là tệ nhất trong đời của em! Tất cả em chỉ muốn được là người nội trợ, là người vợ hiền nhưng em không có thể nào nói điều đó cho Ba em được… ông ấy luôn muốn một thằng con trai để học thành tài và tiếc thay không có được; và em dù là gái phải đảm trách mối hy vọng sau cùng. Làm ơn đừng chấm rớt em, thầy Covington, em sẽ làm bất cứ điều gì để được đậu lần này… Bất cứ điều gì thầy cần ở em!”
Và nàng bắt đầu khóc như mưa.
o O o

Thầy Covington muốn đứng dậy và định đến “an ủi” cô nữ sinh bé bỏng, nhưng vẫn chưa dám bởi vì nơi đủng quần của ông giờ đây đã độn lên thành cục to và thầy biết rằng bất cứ giây phút nào cô Phipps hoặc ai đó có thể xuất hiện để bắt quả tang sự lén lút của thầy.
Thế là thầy chỉ biết ngồi đó nói:
“Bây giờ, em đừng khóc nữa. Em không phải người đầu tiên có vấn đề như thế. Thầy đã nhìn vào học bạ của em mùa học này rồi, và thầy chắc rằng em đã biết, em không thể nào kéo điểm lên mức trung bình được. Nhưng thầy chắc chắn rằng có vài thứ em có thể làm được để lấy thêm điểm…
Ngừng một giây để quan sát sự biến đổi trên khuôn mặt nàng, thầy nói tiếp:
“Thầy đã giải quyết khá nhiều vấn đề cho học sinh một cách thành công, em biết đó. Nói tóm lại, …” thầy trở qua bằng giọng thuyết phục, “thầy sẽ tổ chức một buổi hội thảo tại nhà thầy cùng với một số học sinh sau giờ cơm tối hôm nay để bàn thảo và bình luận về đề tài luân ngữ của thầy, và cũng là đề tài bài viết của em lần này. Thế thì tại sao em không ghé sang để tìm tòi thêm, em có thể lấy thêm được 50 điểm cho bài viết lần này, ” và không cần đợi nàng lên tiếng thầy đặt viết xuống ghi lại địa chỉ một cách tẩn mẫn.

Thầy nói thêm: “Chỉ cần 10 phút đi bộ từ trường từ khu chung cư em ở tới nhà của thầy. Thầy sẽ đợi em ở đó. Đúng 8 giờ rưỡi và kết thúc trước 11 giờ. Em nghĩ sao?”
Cô nữ sinh nhìn lên, mắt đáp thẳng vào ánh mắt soi mói trên khuôn mặt điển trai của thầy và cười mỉm, nét hài hòa tỏa ra khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng như ánh sáng cầu vòng 7 sắc tỏa trên trời khi mà hạt tia đó thình lình xé tan làn mây đen sau cơn mưa vừa dứt. Nàng dường như thấy vui hơn, tuy vẫn còn nước mắt lăn tròn trên gò má lan xuống nụ cười quyến rũ khoe hàm răng trắng đều.

“Thật không hả thầy?” nàng hỏi, hít một hơi nhẹ vào lòng phổi, và nụ cười của nàng nở ra như một cánh hoa, làm mềm nhủn đi trái tim của vị giáo sư trung niên lãng mạn, nhưng làm tất cả cơ thể của thầy đông lại như băng đá. “Em có thể tới nghe thầy thuyết giảng? Thầy có ý thật vậy sao? Em có thể được 50 điểm?”
Thầy gật đầu nhè nhẹ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân thể mịn màng của nàng. Nàng hơi ái ngại với ánh mắt đó rồi nàng hít mũi, dụi mắt và đứng dậy tiến về phía bàn của thầy và lấy tấm giấy ghi địa chỉ của thầy, rồi bỏ vào bóp ngay ngắn.
“Cám ơn, thầy Covington, ” nàng thỏ thẻ, đưa cặp mắt mơ huyền nhìn thầy, “Thầy không biết được cái này có ý nghĩa với em cỡ nào… Em sẽ tới đúng hẹn, xin thầy hãy đợi em.” và nàng xoay đôi giày cao gót lại và khua lên nền gạch bước ra ngoài, đóng cửa lại đàng sau lưng nàng và bỏ lại thầy, vẫn còn ngồi sửng, với cái miệng nửa há ra trong khi cái thỏi thịt độn bên trong đủng quần thì cứng và dầy như cọc tiền cắc được gói lại trong bao giấy, chĩa thẳng lên đủng quần…

VN88

Viết một bình luận