Người đó nói tiếp:
“Chừa chút hơi cho ấm bụng đi, thầy ơi! Dằn co nhau làm gì cho tốn sức thầy chỉ là con nhỏ 20 tuổi ngờ nghệch thôi, và không phải là chuyện nào thầy cũng làm được hết. Nhưng ít ra thầy có quyền được gỉai thích. Chúng tôi ai cũng biết thầy, thấy không. Chúng tôi ở đây có nghĩa là Hiệp hội Phụ nữ Tối cao bí mật. Chúng tôi đã quan sát thầy từ lâu rồi. Hơn hai năm qua tôi đã chờ được ngày này để kết án thầy. Tội trạng thầy đã rành rành: một nữ sinh trẻ, nằm ngửa lưng ra cho người thầy kính mến thỏa mãn sinh lý để lấy điểm tốt. Thầy thích lắm chứ gì? Và còn biết bao nạn nhân khác đã bị thầy vùi dập sinh lý.”
Thầy Covingtion lắc đầu, đôi mắt xanh to mới mẻ vẫn còn tròn xoe và rưng rưng hai hàng lệ.
“Gì đó?” người đó nạt, bàn tay thầy ta cúp lại đàng sau mang tai, vờ như kẻ điếc, “Nói to lên, tôi không nghe được. Ồ, thầy chưa biết hả? Nè, hãy cho chính thầy một cơ hội. Thầy có thể ngạc nhiên tốt không chừng.”
Thầy Covingtion gặp chuyện kinh dị bất ngờ quá nên không biết phải ứng xử thế nào, và chỉ có thể thu thập được ít lời từ người đó. Thầy không có quyền chọn lựa nào hết nên chỉ đành biết lắng nghe, và thế là mụ phù thủy lại tiếp tục:
“Từ dữ kiện báo cáo cho biết thầy đã dụ dỗ tổng cộng 1003 người đàn bà từ 1975 đến nay, không tính luôn tôi. Vậy ra là 1004. Thầy đã ngủ chung với đa số họ đã có ít nhất là một lần. Thật không ngờ là thầy đã làm cho 16 người trong số họ phải mang bầu và một phải tự tử sau khi phá thai. Chúng tôi nghĩ rằng hồ sơ của thầy quá nặng đáng phải bị trừng phạt.
Người đó nhìn thầy phán quyết:
“Vậy là vấn đề đã giải quyết: thầy sẽ giữ nguyên là Deborah van Arsdale cho tới khi thầy ngủ với 1004 người đàn ông khác nhau và xem có thích hay không. Chúng tôi còn nghĩ rằng đó là sự trừng trị nhẹ, vì nếu chúng tôi bắt thầy gánh luôn số lần thầy ngủ với 1004 người kia thì có lẽ thầy phải ngủ với đàn ông ít nhất là 7000 hoặc 8000 lần thì mới đủ. So ra thì thầy còn may mắn: thầy chỉ cần ngủ với mỗi người đàn ông một lần thôi. Ờ… dĩ nhiên thầy có thể ngủ với một người đàn ông hơn một lần nếu thầy không ngại và có thể thầy sẽ không ngại thiệt vì tính nết của cô nữ sinh có tên Deborah này, nhưng nó không được tính.
“Rồi, sớm khi thầy đạt được số thu, thì thầy sẽ chuyển lại như cũ nếu thầy vẫn còn muốn làm giáo viên, nhưng nếu lỡ thầy bị mang thai thì thầy phải giữ nguyên làm Deborah van Arsdale mãi mãi cho tới chết. Dĩ nhiên, thầy càng chung chạ càng nhiều, thì càng sớm trở về nguyên hình của vị giáo sư kính mến. Vậy là trắng đen rõ ràng rồi đó, thầy phải cẩn thận từ nay đó. Nhưng đừng lo, thầy còn quá trẻ không có gì vội cả. Nên nhìn một cách khách quan chút.”
Mụ phụ thủy trông hình dạng của thầy ngừng lại để xem xét phản ứng của thầy. Thấy thầy giương to cặp mắt xanh sợ sệt không chớp nhìn thẳng vào mụ, dường như đã hiểu rõ, nên thầy ta nói tiếp:
“Và trong khi thầy thi hành số lượng gánh vác, tôi sẽ thế thầy dạy học và tôi sẽ làm trọn bổn phận. Tốt hơn hết là thầy đừng để tôi thế thầy quá lâu có thể tôi sẽ hủy hoại hình tượng của thầy bằng nhiều cách thức, nên thầy phải ráng sức hơn mới được. Hãy tính toán đi!: nếu ngủ với nhiều người khác nhau cùng một đêm, thì thầy sẽ hoàn thành sớm, chỉ có 3 năm thôi… còn nếu muốn sớm hơn nữa thì thầy phải làm thêm ca vào cuối tuần.
Người đó ngừng nói nữa để cho mỗi lời nói của thầy ta ngấm sâu vào trong đầu thầy. Thầy ta không chắc rằng thầy đã sẵn sàng thực thi công việc đó, nhưng cũng vẫn muốn nói cho rõ:
“Và sẵn đây, thực hành luôn với tôi, lúc nãy không tính và thầy vẫn còn phải ngủ đúng số là 1004. Nhưng tôi có thể sẵn lòng giảm bớt cho thầy một lần: chỉ như thầy thấy thích, chúng ta có thể làm ngay, và ngay cả nếu thầy không thích thì tôi có thể biến cho thầy đê mê vì với khả năng của tôi, càng lúc càng khá hơn sẽ làm cho thầy sung sướng… Không cần nói thêm nữa, làm rồi thì thầy mới hiểu.”
“Bây giờ, tôi sẽ lấy tay tôi ra khỏi miệng thầy nếu thầy hứa là sẽ không la hét. Và không được cắn tôi nữa. Thầy hứa không?
Người đó chờ sự phản ứng từ vị giáo viên và thầy gật cái đầu với mái tóc vàng mật xinh đẹp xác nhận. Người đó bèn rút tay về.
Thầy bắt đầu nghẹn ngào, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi… ngươi không thể nào làm vậy được, ” thầy rít lên bằng giọng nữ, “Ngươi… ngươi sẽ không bao giờ được dung thứ đâu!”
“Ồ, vậy sao? Thầy sẽ tố cáo tôi là một con phù thủy sao? Hoặc là một kẻ dụ dỗ học sinh sao? Ngay cả nếu ai mà tin thầy đi nữa, thầy cũng không nên đối xử tệ với bản thân thầy vậy chứ, thầy không thấy hay sao? Và thầy không nghĩ rằng thầy sẽ trở lại làm vị giáo sự văn khoa trong thân thể của Deborah van Arsdale chứ? Thầy sẽ luôn nhớ rằng thầy là ai và là gì (đó là một phần của sự trừng phạt), nhưng chỉ trong vòng 1 hoặc 2 tiếng nữa thì thầy sẽ tuyệt nhiên không còn biết bất cứ thứ gì trong văn học thế kỷ 18 nữa thầy có lẽ đã quên gần hết rồi. Đây, cho phép tôi dẫn chứng: Hãy kể tiểu sử của bài luận ngữ của chính thầy viết xem. Ai cũng biết về ông ta cả mà giờ đây chỉ có thầy mới không biết. Kể đi, kể xem có được chăng!”
Mụ phụ thủy ngồi ngửa ra, xếp tay và chờ đợi. Thầy nhìn lên trần và cố gắng nhớ lại:
“Bài luận ngữ của Covington… hừm m m… là người sáng chế ra phấn dồi em bé? Tại sao ông ta lại có tiểu sử chứ?” thầy tự hỏi, nhìn ngơ ngác với cặp mắt mở to đơn sơ và ngây ngô.