Nhưng cưới nhau 3 năm mà hai vợ chồng Bình vẫn chưa có một mụn con. Bố mẹ Bình ở quê liên tục gọi điện thúc dục con trai con dâu mau mau cho ông bà bế cháu. Cũng vì nghi ngờ có vấn đề nên hai vợ chồng đi khắp nơi chạy chữa kiểm tra nhưng tình hình vẫn không được cải thiện.
Nhưng một ngày đẹp trời nọ, Hoài thông báo với chồng là có thai, Bình vui mừng khôn xiết, anh không ngờ tin vui đến trong lúc tuyệt vọng, xóa tan mọi nghi ngờ trong gia đình.
Niềm vui càng được nhân đôi khi cậu con trai ra đời. Cả hai gia đình nội ngoại vui mừng khôn xiết. Ông bà nội từ chỗ lạnh lùng với Hoài trở nên yêu chiều chăm con dâu hơn bao giờ hết. Mẹ chồng Hoài còn nghỉ dạy ở quê quyết tâm lên trông cháu cho tới khi tròn 1 tuổi mới chịu về quê.
Còn Bình quá vui mừng, ngoài giờ làm việc anh dành hết thời gian cho con. Vì Hoài ít sữa nên con trai anh chị chủ yếu dùng sữa ngoài. Nghĩ con thiệt thòi Bình thương con gấp bội. Anh mua các tài liệu về chăm bẵm con trẻ tự tìm hiểu, nghiên cứu. Có những hôm Hoài mệt quá, Bình phải dậy pha sữa cho con uống. Nhưng anh chưa một lần phàn nàn vì điều đó. Chưa hết thời gian nghỉ Hoài đã đi làm, để bé ở nhà cho bà nội trông. Còn Bình sợ con thiếu vắng hơi ấm bố mẹ nên cứ tầm trưa dù đi làm xa anh vẫn phóng xe về nhà ăn cơm, để dành thời gian cho con.