Vợ chồng tôi và vợ chồng chị biết nhau tính đến nay được khoảng 2 năm, đôi lần đến nhà nhau ăn uống, chồng tôi chơi cầu lông cùng một đội với vợ chồng chị nên sáng nào cũng cùng ra sân chơi cầu với vài người bạn nữa. Họ vui vẻ đánh cầu lông, ăn sáng, uống cà phê rồi mới tản ra ai về nhà nấy chuẩn bị đi làm. Chị không đi làm mà ở nhà nội trợ.
Cách đây 3 tháng, tôi phát hiện nhiều tin nhắn chị gửi chồng tôi, những tin nhắn than vãn đang buồn, không có người chia sẻ, muốn khóc vì không ai hiểu. Chị hỏi anh có nhớ không khi chị không đi đánh cầu sáng nay. Chị liên tục nhắn tin vào máy của chồng tôi bất kể giờ giấc nào. Không chỉ gửi tin nhắn, chị lại gọi điện thoại lúc anh đang làm việc cho dù sáng đó họ vừa gặp nhau trên sân cầu lông.
Ban đầu, chồng tôi hơi bực bội vì cảm giác bị làm phiền, nhiều lần anh nói bóng gió với tôi về chuyện này nên tôi đã điện thoại nói chuyện thẳng thắn với chị. Chị xin lỗi, hứa sẽ không nhắn tin, gọi điện cho anh nữa. Còn tôi tranh thủ nhắc nhở chồng cảnh giác với những cám dỗ của cảm xúc, sợ một lúc nào đó anh bị cuốn đi.