Rồi tòa quay sang hỏi anh: “Anh có thể vì con mà nghĩ lại”. Không một chút suy nghĩ, anh nói: “Không. Tôi vẫn có thể chăm sóc cháu và không để mất đi tình cảm cha con khi ly hôn”.
Tòa hỏi tiếp: “Nếu chị ấy hứa sẽ thay đổi, anh có rút đơn không?”. “Cha mẹ sinh người, trời sinh tính. Mười mấy năm qua tôi đã cho cô ấy rất nhiều cơ hội để sửa lỗi. Nhưng cô ấy hứa rồi chỉ dăm bữa nửa tháng lại chứng nào tật ấy. Là đàn ông, tôi còn có sĩ diện của mình nữa”…
“Nếu anh ly hôn vì những lý do trong đơn anh đưa ra thì tôi sẽ chấp nhận, không bao giờ níu kéo. Đằng này anh ly hôn vợ để lấy chị dâu thì không được”, chị cắt ngang lời chồng. Cả phòng xử ồ lên ngạc nhiên. Giọng chị ngắt quãng vì những tiếng nấc: “Anh chồng tôi chết đã mấy năm nay. Một mình chị dâu nuôi hai con nhỏ. Nhưng được cái chị đẹp, gia đình lại khá giả và có rất nhiều xưởng may nên mẹ chồng tôi cưng chiều, không muốn chị đi bước nữa”.