Đã nhiều lần anh muốn ly hôn để giải thoát cho cả hai mà không được. Vì mỗi lần đoán được ý định của chồng, chị lại lấy hết giấy tờ cất đi, nói: “Nếu anh dám ly hôn thì biết tay tôi”. Buồn bực, anh bỏ nhà đi biệt. Anh đã âm thầm làm đơn để giải thoát cho mình.
Nhưng theo chị, những gì anh trình bày trong đơn là không đúng sự thật. Anh đưa ra để lấy cơ mà ly hôn. 17 năm qua lúc nào chị cũng chỉ biết chăm sóc chồng con, lo làm ăn. Đối với gia đình chồng, chị phải luôn nhẫn nhịn bởi chị biết mẹ chồng và các anh chị không ai ưa mình. Còn anh suốt ngày chỉ biết lo ăn chơi, nhậu nhẹt cùng bạn bè và không chịu làm ăn. Anh còn nợ đá banh, nợ tiền người ta nên chị phải nai lưng trả.
Tòa hỏi: “Nếu chồng như thế, sao không đồng ý ly hôn níu kéo làm gì?”. Chị vừa khóc vừa trả lời: “Tại tôi vẫn còn yêu chồng. Không muốn hạnh phúc gia đình ảnh hưởng đến con”. Tòa giải thích: “Con của anh chị sinh năm 1999 thì ít nhiều cũng hiểu được những gì xảy ra trong gia đình. Thà để cháu sống chung với bố hoặc mẹ mà được yên bình còn hơn để cháu sống chung với bố mẹ mà suốt ngày thấy cảnh bố mẹ mâu thuẫn. Hiện cháu đang tuổi phát triển về tâm sinh lý, nếu tình trạng hôn nhân của anh chị kéo dài sẽ ảnh hưởng đến cháu rất nhiều”.