VN88 VN88

Chia tay cuối cấp nồng cháy cùng em Hoài Thương

Tôi chỉ dẩn cô bé cặn kẽ, bỗng dưng tôi phát hiện cô bé đang nhìn tôi, đôi mắt mỡ to, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vừa tò mò vừa kỳ dị. Tôi cảm thấy thân thiết qúa, đôi mắt này, cái đôi mắt kỳ lạ này đả nằm sâu trong tiềm thức của tôi lâu lắm rồi, thế nhưng chẳng quên biết là ở đâu kia chứ?

– Nè, sao anh biết rõ trường Y khoa qúa vậy?
– Tôi vốn học ở đó mà, năm thứ ba rồi Thảo!
– Thôi chết, Thảo đi nha mãi lo nói chuyện trễ giờ rồi? .

Bóng cô bé hấp tấp bỏ đi đã khuất khõi tầm mắt của tôi, tôi bần thần. Rối loạn qúa, cô ấy tên Thảo, chiếc xe đạp màu xanh ngọc, không lẽ cô ấy cũng thích màu xanh ngọc. Tôi nhắm mắt lại, và khi đó tôi lại sống lại với hoài ức cũ, những cuộc giao hoan rã rời bên chị, hơi thở dồn dập của chị qua đôi môi hé mở rung rung mời mọc ?

– Nè, cái anh kia, xin lỗi nha, chút nữa là quên trã tiền anh, xin lỗi nha!!

Ừ nhĩ, hôm nay sao tự nhiên để người ta “quên” khôn vậy cà. Cô bé đã quay lại từ lúc nào mở chiết cặp da để trong chiếc giỏ xe đạp. Có vẽ lục lọi một hồi rồi nhìn tôi, đôi mắt như run run và sợ.

– Thảo lỡ để quên cái bóp tiền ở nhà rồi, xinlỗi nữa nha, hôm nay ngày đầu tiên khai giãng. Thảo vui qúa đêm qua gần sáng mới ngũ, nên thức dậy trễ, vội đến nỗi mà quên mất tiền ở nhà. Làm sao bây giờ, anh tin Thảo không?

Giọng cô bé như van lơn, như tha thiết, tôi tin lời cô bé. “Trên đời này có thứ dân đó sao? Người ta quên tính tiền còn chạy về trã tiền, nếu trã được thì coi như mình gặp số hên, đụng nhằm quý nhân. Đằng này quay về lại không có tiền trã. Thiệt đúng là ông trời trêu người, bắt người tốt gặp họan nạn mà” Tôi ngĩ thầm lại đáp:

– Thôi Thảo đến trường đi, mình ít khi đi nghe giãng, chỉ lên trường hỏi bài mấy đứa bạn, coi trong trường thầy giảng đến đâu để biết mức độ tự học của mình. Khi nào mình lên trường thì nhất định sẽ kiếm để đòi nợ, mỗi ngày cứ đem theo tiền đợi tui đến”

Thú thật tôi chẳng hề có ý định tìm đến cô bé để đòi tiền. Kỳ lạ là tôi có cảm giác cô bé đả đem lại sự thay đổi lớn trong con người tôi, một con người đả vật loan một mình với cuộc sống với tương lai từ khi chị lìa xa để lại trong long bao ký ức không nguôi?

Nắng hắt hiu soi bóng qua kẻ lá lung linh ẩn hiện như những vì sao mõi mệt sắp gĩa từ bóng đêm. Đả năm giờ rưỡi rồi , tôi chỉ kịp về Ký túc xá tắm sơ qua rồi lập tức lean trường. Mãi ngồi trên giảng đường vắng tanh ngắm chiều rơi tôi thoáng nghe một giọng nói thật nhỏ nhẹ:

– Anh Minh, mọi người đả về hết rồi !

Tôi khẽ quay đầu lại, thì ra là một nữ sinh viên nào đó cùng khoá với tôi. Tôi vốn chẳng nhớ người bạn này tên gì, đố với tôi chẳng chút quan trọng.

– Cả ngày làm mệt quá nên tôi quên mất hôm nay là thứ ba, bài giảng đả kết thúc lâu rồi, cô Hai tên gì? Ý quên, bạn tên gì vậy?

Vẫn quen thói đầu đường xó chợ, tôi buột miệng thôi. Nhưng dường như cô ấy có thể đọc được suy nghĩ qua ánh mắt.

– Em tên Hoài Thương, ngày nào cũng đi ngang qua nơi anh làm. Thấy anh vất vã quá.

Dạo trước tôi vẫn thường hay tự ái mỗi khi người ta nhắc đến việc tôi kiếm sống, nhưng bây giờ thì trở thành bình thường lắm rồi. Hoài Thương ngồi xuống bên cạnh tôi với lối nhìn như soi bói tìm kiếm vật gì.

– Hoài Thương kiếm gì đó, để quên sao?
– Thương để quên cây viết của cha tặng ngày sinh nhật.

Hông và mông cô ấy khẽ nhích và vô tình chạm vào người tôi, khoãng cách gần làm tôi cảm nhận được mùi thơm dể chịu của hoa hồng.

– Nước hoa thơm dịu quá đó Thương.

Thương không trã lời có lẽ là không nghe thấy câu nói, chỉ cúi xuống mong tìm cây viết nơi sàn nhà, chắc cây viết rơi đâu đó nên Thương quên nhặt. Khi cúi xuống, cổ áo rộng nên không che dấu hết hai bầu ngực trắng được nịt lỏng bởi chiếc xú cheng màu đen. Màu trắng toát của hai bầu nhũ hoa tương phãn với màu đen của xú cheng bật nét quyến rũ kinh khũng. Hoài Thương khẽ ngẫn đầu lên và bắt gặp tia nhìn của tôi. Thương ngồi thẳng lên và khẽ kéo hai cổ áo lên một chút như ra dấu cho tôi biết là cô ấy biết rõ tôi muốn nhìn gì.

VN88

Viết một bình luận