VN88 VN88

Chia tay cuối cấp nồng cháy cùng em Hoài Thương

– Người yêu gì? Người yêu gì ở đây!

Cô bé trạc 20 này không những dể thương mà còn giỏi nhõng nhẻo thật .

– Dạ không tôi thấy cô hai thật là dễ thương lại đẹp gái nên nghi thế nào củng có người yêu hoặc ít nhất là mười mấy chàng trai theo đuổi.

Đã quen với cách ăn nói này rồi tùy theo vị trí mà nói chuyện, chẳng có vấn đề gì. Bây giờ thì tôi chỉ quan tâm làm thế nào mà người ta móc bóp trả tiền cho tôi một cách vui vẻ. Nhìn nét mặt cô ấy giãn ra và đôi môi chúm chím nở nụ cười hàm tiếu lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng là tôi thấy yên tâm. Tôi nghĩ thầm tối nay nhất định đi ăn cháo thập cẩm ở khu Ma Lăng mới được.

Cặm cụi chà xát vỏ ruột xe cho thật nhám, sau đó tôi phải thoa sơ qua một lớp keo. Cuối cùng là ép chặt một miếng cao su nhỏ lean lỗ thủng mà tôi đả chà xát lúc nảy, kẹp chặt vào “lò bát quái” đang nung nóng để miếng cao su nhỏ đó dãn ra và lỗ thủng được bịt kín. Thế là xong, chỉ còn đợi cho xong việc. Tôi nhìn sững chiếc xe đạp khá lâu ?

– Êêêê, cái anh kia, không nói năng gì mà chỉnhìn chăm chăm vào chiếc xe đạp. Anh thiệt là quái lạ quá!

Cô gái này sao mà phiền phức quá, tôi ỡm ờ qua quít .

– Nhìn chiếc xe có gì là lạ?

Cô bé thoáng ngạc nhiên rồi vội vã phân bua

– Anh nè, có một lần Thảo cũng bị hư xe, người sửa xe bên lề đường đó củng trạc tuổi anh, nhưng người đó không có nhìn xe mà là nhìn Thảo!

Thoáng rung động, nhưng tôi vẫn biết chuyện đời có nhiều trùng hợp lạ kỳ Tôi từ tốn giãi thích?

– Thảo nè, tôi nhìn chiếc xe lâu như vậy vì nó màu xanh ngọc!
– Bộ anh thích màu xanh ngọc lắm sao?

Sao từ phút này, tôi lại nghe cái tiếng “anh” nó ngọt ngào làm sao. Và chẳng hiễu sao cái tôi lại có thể gọi một người con gái thân mật đến thế, cái cảm giác này đã mật từ lâu lắm rồi kia mà.

– Không, tôi thích màu đỏ, mình thích ngắm màu xanh vì người chị của mình rất yêu màu xanh ngọc! Màu đỏ rực lữa còn màu xanh thì dịu dàng thanh khiết, có lẽ hai màu sắc nầy không thể dung hòa với nhau được.

– Hi hi hi, coi cái tướng anh kìa, true như vậy mà đã thành ông cụ non rồi đó. Nè xong chưa, trời ơi, lâu qúa đi, trễ học rồi nè!!

Mãi lo nghĩ vẫn vơ, tôi quên khuất đi mất là còn lo váép cái ruột xe đạp. Tôi từ tốn kết thúc công việc của mình trong khi cô bé phụng phịu đôi má, đôi môi trề ra vì cái tướng lẩm cẩm của tôi.

– Anh nè, cho hỏi chút, anh có biết trường Y khoa nằm ở đâu không, người ta chỉ là gần đây lắm?

Ah, cô bé học giỏi thật, học Y khoa cơ à? Lúc này tôi mới nhìn kỹ cô bé, mái tóc ngắn trẽ trung được kẹp bởi chiếc kẹp tóc nhỏ, khuôn mặt tròn vừa vặn. Có lẽ đôi môi luôn mĩm cười để lộ hàm răng đều như hạt bắp với hai má lúm đồng tiền đả làm không biết bao nhiêu chàng si mê.

– Uiii da, sao Thảo đá vào ống quyễn của tôi?

Mãi mê ngắm nhìn gương mặt Thảo thì bị Thảo đá cho một cái ngay ống quyễn.

– Anh nhìn cái gì ghê vậy? Thảo hỏi anh có biết đại học Y nằm ở đâu không, biết thì chỉ không biết thì đừng có trợn mắt thấy ghê qúa!

– Ui da, đau qúa. Thảo đi đến ngã tư thứ hai thì quẹo phãi, sẽ đến nhanh thôi gần lắm Khi vào trong đại học Y thì vừa bước qua cổng thì quẹo tay trái, đi cuối hành lang là nơi tụ họp của sinh viên mới vào trường đó.

VN88

Viết một bình luận