VN88 VN88

Chia tay cuối cấp nồng cháy cùng em Hoài Thương

Mái tóc bồng bềnh giờ đây rũ xoà che lấy nửa khuôn mặt nửa như ai oán, nửa như hờn trách của chị. Hóp một ngụm không khí, tôi đút khẽ dương vật của mình vào âm hộ chị “phọt”, chị chịu không nỗi nữa rồi! Hai chân chị quặp lấy hai mông tôi, làm tôi lảo đảo, vô tình đẩy mạnh toàn bộ dương vật vào. Âm hộ của chị co bóp, như khẽ thoi thóp sắp đứt hơi. Bỗng chị vùng ngồi dậy, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi, tôi bất ngờ loạng choạng về phía sau, toàn thân chị rời khỏi mặt bàn và đu trên người tôi, âm đại của chị vẫn chưa buông tha dương vật của tôi, càng co thắt mạnh hơn. Hay cánh tay tôi giữ lấy lưng chị, cùng với hạ bộ chịu hết sức nặng chị. Hai tay không còn dịp ra oai, đôi nhũ hoa cứ tưng theo từng nhịp nâng cao mông rồi để toàn thân chị cùng âm đạo rơi xuống phủ trùm lấy dương vật tôi, chị cứ thế càng lúc càng nhanh, có lúc sàng qua sàng lại, hơi thở chị càng dồn dập, bỗng chị rủ xuống, hai cánh tay vòng qua cổ tôi, đầu ép chặt vai tôi:
– Emm, đến lượt em đóooo, chị mệt qúa … nhịp đi màaa , nhịp đi.

Như tỉnh giấc khi bất ngờ trước tư thế mới trong tư thế là kẻ thụ động nãy giờ cứ dựng toàn thân chị trên người hoàn toàn chẳng chút phản ứng. Đến lúc tới phần công rồi, hai chân tôi dang rộng và khụy xuống một chút, rồi bất thình lình nhịp giật ngược lên phía trên. “Aaahhh!”, chị gục đầu vào vai tôi vì kiệt sức khi cố ôm chặt lấy tôi, và tôi cứ từ từ khụy chân xuống giữ tấn như một võ sĩ rồi hạ bộ nhịp mạnh lên phía trên … Chị rũ đầu, hơi thở càng mạnh, và bây giờ đã như tiếng rên ư hử. Tôi cũng gần kiệt sức, bỗng tôi cảm thấy có một sức mạnh phi thường đến với tôi, “ahhh” cả tôi và chị đều nấc như nghẹn cùng một lúc sau lần những lần dồn sức liên tiếp vào cú nhịp sau chót. Tôi rùng mình, đầu tôi lắc nhẹ, tinh khí trao phọt ra ngoài xối xả vào tận đầy tử cung chị.

Tôi dồn hết sức cuối cùng của mình nâng chị và đưa cơ thể tôi và chị trở lại chiếc bàn, cả hai rũ xuống. Hai nhịp hơi thở dồn dập quyện lấy nhau.

– Chị sướng quá em à, đây là cảm giác sung sướng trong bất ngờ đầu tiên đó em ạ.
Tôi nói qua hơi thở:
– Em cũng sướng lắm, nhưng hồi nãy suýt chút nữa là em ra rồi, thật là hổ danh học trò của chị.
Chị tát yêu vào má tôi:
– Cái đồ khỉ này, lại phá nữa, thiệt là đi không biết đường về với chị mà …
Tôi trả lời bằng giọng của một học sinh ngoan ngoãn:
– Dạ không cô, em quên đường về nhà, nhưng em nhớ đường về trường để kiếm cô giáo đó.

Tôi lại trêu ghẹo chị nữa. Nhưng như chợt nhớ điều gì, ánh mắt tôi lại hướng về phía của sổ khi nãy, nơi mà có kẻ tò mò nhìn trộm mà tôi đã quên bẵng đi mất từ lúc nãy. Nay đã không thấy nữa “chắc là cô gái đó đã bỏ đi rồi!” Tôi gục xuống và hôn lên cổ chị như vuốt ve, như tạ lỗi sau những ngày xa chị …
Những buổi giao hoan của chị em tôi cứ tuôn ra như thác đổ. Những lúc rãnh rỗi nhờ chị mà tôi có thêm nhiều kinh nghiệm về nghệ thuật làm tình. Mỗi buổi sáng chị em tôi lại chia tay nhau, chị đi dạy còn tôi đi học, trưa về đến nhà là ái ân, ăn và ngu.? o:p>

Dòng đời trôi đi, có thứ gì là tồn tại vỉnh viễn đâu, có lẽ chấp nhận một phần quá khứ ? thì được xem là định mệnh chăng? Thời gian cuốn trôi đi nhiều quá, có những lúc tôi tần ngần đứng trước nhà chị, khi xưa là một nơi êm ấm và hạnh phúc nhất giữa tôi và chị, thì đựơc người đón nhận bằng những câu hỏi tò mò sợ sệt của bà chủ mới gìa nua của căn nhà đó. “Cậu tìm ai vậy? Tôi thấy cậu đứng cả buỗi trời nhìn đăm đăm vào nhà.” Khi dạm bước trên sân trường rợp bóng phượng vĩ thì nhận được ánh mắt aí ngại của ông gác trường gìa “Cậu, chuyện đã qua rồi mà, để trong long thì càng thêm buồn.” Hay đại loại như “Cô Thảo ngày xưa diệu dàng, tận tụy, có ai mà không bàng hoàng và thương cảm cho cô ấy khi ra đi” đôi khi còn buồn hơn ” Cậu à, cái lớp cuối dãi hành lang bây giờ người ta đang xây doing, mai mốt nó sẽ khác xưa đó. Tôi cũng buồn vì sau này cậu không còn nhìn được kỹ niệm củ nữa”

Ôi thời gian nó xóa mờ cả những vật chứng của một cuộc tình mà chẳng ai hay.

– Nè lại đây, nè ? , ê ? , mắc dịch mà, không biết làm gì mà đứng trơ trơ đó!!

Tôi giật mình vì tiếng gọi trong trẽo kéo tôi ra khõi dòng kỹ niệm. Thì ra là một cô gái tay dắt chiếc xe đạp với bánh xe xẹp lép. 100 % là bị cán đinh rồi!! Tôi cười thầm hay ra mừng thầm đây?

– Cô Hai, để tôi dắt xe vô cho, tôi làm một chút là cô Hai có thể đến đúng hẹn với người yêu rồi.

Cuộc sống mà chẳng hiểu từ bao giờ tôi đả học được cách nịnh hót kiểu này.

VN88

Viết một bình luận