Vốn có chút quen biết trước đó, tranh thủ lúc giải lao, tôi đến bắt chuyện với Đăng. Chàng trai hơi ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của người quen nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, không quên giới thiệu người phụ nữ bên cạnh: “Đây là bạn nhảy của em”. Người đàn bà mặt bự son phấn có vẻ gượng gạo đành cáo lỗi và nhường chỗ. Đăng tâm sự thật, tiền lương diễn viên đoàn ca múa nhạc không đủ xài nên làm thêm nghề “call boy”: “Bạn bè gì anh, những bà “sồn sồn” ấy mà, họ có nhu cầu, mình chiều họ thôi”.
Hỏi một đêm ở đây được bao nhiêu tiền, Đăng nói: “Chẳng kể được, vài triệu cũng nên, tiền bo là chính. Mỗi lần nhảy với khách, thường họ dúi vào tay 200 ngàn. Cũng có khi gặp “khách sộp muốn overnight” (qua đêm) thì ok luôn, dĩ nhiên một đêm như thế cũng nặng tay chứ”. Sao không kiếm việc khác làm tốt hơn? Chàng trai trả lời: “Hoàn cảnh thôi anh ơi. Công việc mà, biết là cạm bẫy nhưng nhiều khi phải dấn thân. Biết là kiếm được đồng tiền phải trả giá đắt, phải thức thâu đêm, thậm chí bệnh hoạn, ảnh hưởng đến tương lai vợ con sau này nhưng vẫn làm. Em đã quen đi nhảy với ánh đèn đêm ở vũ trường này rồi”.