Qui đầu đã vào hết bên trong. Tuyết há miệng ra, chờ đợi diễn biến tiếp theo, Tôi hiểu tâm lý nó hiện tại, vừa thích vừa sợ. Thích lắng nghe cảm giác khoái lạc và sợ đau. Tôi để quy đầu nầm yên tại chỗ, cúi xuống bú hai vú Tuyết, vòng tay ra sau ấn trên xương khu nó, cũng nhè nhẹ vuốt lên bằng ngón cái, y chang bài bản của gã thanh niên. Quả nhiên hiệu quả ngay. Tuyết rùng mình, nó rên lên một tiếng khoái lạc rồi nẩy cao âm hộ. Tôi xoáy xoáy mông đít đẩy quy đầu vào sâu thêm một đoạn. Cứ thế, vừa xoa, vừa bú vú, liếm nách, liếm ót, nút lưỡi, tôi đưa hết con cặc vào sâu trong lồn nó, rồi lại từ từ rút ra đến tận mép lồn, trở về động tác đầu tiên… Tôi lặp lại rất nhiều lần như thế, cho đến khi con cặc đã vào ra trong lòng âm đạo một cách trơn tru dễ dàng, mới bất đầu thực hiện giai đoạn hai, nghĩa là giai đoạn rút ra chậm, đóng vào nhanh, và đóng bốn phương tám hướng, cộng với ngón tay trỏ trên mọi huyệt đạo nhạy cảm. Tuyết đã chết đi sống lại bốn năm ìân, cuối cùng chịu không nổi nó phải kêu lên:
“Anh ơi… Thôi anh ơi… Em chết anh ơi…”
Từ lần đó cứ vài ngày tôi lại đến chở Tuyết về nhà mình. Khi đã biết mùi nhục dục, Tuyết không còn băn khoăn bứt rứt thái quá về chuyện giữa ba tôi và mẹ nó nữa. Lạc thú gối chăn làm mờ tất cả mọi biến cố khác: Tuyết ít hỏi tôi dần cái câu hỏi… chán chết:
“Làm sao anh?”
Bây giờ thì Tuyết đã thiện nghệ không kém bất cứ một người đàn bà dày dạn kinh nghiệm nào. Thân thể nó cũng nẩy nở trọn vẹn. Hai vú vừa to vừa cứng, mu lồn hây hẩy, tuy lông chưa mọc dài và đen nhưng trông mướt rượi rất mát mát. Tôi dạy nó cách bú cặc, bú dái, liếm hậu môn, tôi còn dạy nó chơi bằng cặc giả – con cặc nhựa tôi vẫn “mượn đỡ của ba – Tuyết thích lắm. Một lúc chơi bằng hai miệng, trên và dưới, còn gì thích bằng.
Hai đứa đi lại đến tháng thứ ba thì mẹ tôi biết. Bao lâu nay tôi cố tình giấu bà, chỉ đón Tuyết đến lúc bà du dương với gã thanh niên. Nhưng hắn vừa len đường ra hành quân, mẹ không còn “đồ chơi” nên luôn có mặt trong nhà. Mấy lần đợi bà vào phòng đóng cửa lại là tôi dẫn Tuyết đột nhập, nhưng rồi cũng phải đến lúc bà bắt gặp. Tôi đã tiên đoán điều đó và đã chuẩn bị ứng phó.
Mẹ đợi tôi đưa Tuyết ra về xong, bà gọi tôi vào phòng khách, nói:
“Tú, chuyện của con và Tuyết không thể tiếp tục được đâu hai đứa còn nhỏ quá, nhỡ bầu bì thì phiền lấm, hơn nữa, đâu có loạn luân vậy được.”
“Con thương Tuyết.”
Mẹ tôi nhếch môi cười mla:
“Thương thôi đi con, mẹ biết quá mà, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, máu huyết của ổng đang chảy trong người con. Không có đàn bà chịu sao
thấu. Đồ dâm tà.”
Bỗng nhiên tôi thấy giận mẹ quá. Tôi vọt miệng:
“Con giống ba, giống cả mẹ nữa đấy.”
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, có lẽ bà tưởng tôi chưa biết chuyện của bà:
“Tú… Mây nói gì thế hở?”
“Con nói con giống mẹ.”
“Đồ mấy dạy.”
Tôi thấy đã đến lúc công khai vấn đề, nếu không thì thật phiền phức mỗi lần đón Tuyết về đây. Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, lên tiếng ngắn gọn:
“Chuyện ở nhà kho ba tháng nay con biết hết…”
Mặt mẹ đột nhiên đổi sấc rồi trắng nhợt. Bà vừa hoảng hốt vừa nghẹn họng không biết phải đối đáp thế nào với tôi Để giúp bà thoát khỏi tình trạng bẽ bàng, đồng thời giành phần thắng và quyền lợi về mình, tôi đứng dậy bước ra ngoài, lên lầu, sau khi đã ném cho mẹ một điều kiện trao đổi:
“Con sẽ giữ khi chuyện mẹ không nói cho ba biết, mẹ yên tâm. Con thông cảm với mẹ. Đổi lại, mẹ để con toàn quyền lựa chọn cách sống, dù sao con cũng đã trưởng thành.”