Ba dĩ nhiên vẫn liên hệ chặt chẽ với dì Hoa. Từ độ câu chuyện đổ bể tùm lum, ba rất ít khi ngủ nhà. Đôi khi ông váng mặt cả tuần lễ. Trong một tuần lễ biệt tăm đó, có trời hiểu ông đang làm những gì, ở đâu, với ai!
Chỉ tội nghiệp mẹ. Suốt ngày bà ru rú trong phòng, biếng nói biếng cười. Tôi có cảm tưởng bà như một cái xác không hồn, sống vật vờ nửa tỉnh nửa mê.
Tình trạng lỏng chỏng của gia đình tôi cứ thế kéo dài. Tôi không hiểu rồi sẽ đi đến đâu.
Một hôm tôi ra vườn dạo chơi, khi đi ngang qua căn nhà kho của lão bộc, tôi chợt nhìn thấy lão đang khom người nhìn qua lỗ khóa, say mê đến độ tôi bước đến sát sau lưng lão cũng chẳng hề hay biết. Tôi gọi:
“Bác Tư.”
Lão bộc giật nẩy mình quay lại. Mặt lão đổi sắc, tái xanh. Lão nhìn tôi lúng túng, giọng nói run run:
“Cậu Hai… Cậu đi dạo…?”
Tôi hất hàm về phía cánh cửa:
“Bác đang dòm gì trong vậy?”
“à .. à Có gì đâu…”
Tôi bước lên một bước, khom người xuống. Lão bộc hốt hoảng kéo tay tôi:
“Cậu Hai… Cậu Hai…”
Nhưng tôi giật ra, ghé mát nhìn vào lỗ khóa. Trời đất!
Có tưởng tượng được không? Trên chiếc ghế mây cạnh giường, một thanh niên đang trần truồng ngồi dựa ngửa, hai chân gác lên hai thành tựa. Quỳ phía dưới, cũng trần truồng, là một người đàn bà đang say sưa bú cặc gã thanh niên. Người đàn bà chẳng phải ai xa lạ: Mẹ tồi! Tôi nhận ra ngay gã thanh niên, hắn gọi lão bộc bằng ông ngoại, đang phục vụ trong một binh chủng tác chiến.
Thỉnh thoảng, sau cuộc hành quân, hán đến thăm lão. Đó là một mẫu đàn ông đúng nghĩa, cao lớn, đẹp trai, giọng nói vang vang như chuông đồng. Những lần về phép trước hắn vẫn được ba tôi mời ra nhà thủy tạ cùng ông đối ẩm.
Hắn uống rượu rất mạnh, đàn hát cũng hay. Có lần tôi nghe mẹ hỏi hắn:
“Chú Tuấn chắc nhiều đào lắm nhỉ?”
“Dạ… Cũng nhì nhằng thôi.”
“Thế bao giờ lấy vợ đây? Nói cho tôi mừng.”
“Dạ… Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó. Lính tráng mà bà chủ, sống nay chết mai…”
“Nói như chú thì đàn bà con gái ở giá hết à? Thời buổi này đàn ông con trai nào mà không ở trong quân đội?”
Gã cười. Nụ cười trắng bóng hai hàm răng đều. Mẹ nhìn hán, tia nhìn ướt rượt, có đuôi. Tôi nghĩ, đàn bà kể cũng lạ, yêu chồng là thế mà khi thấy bọn con trai khôi ngô ớ nh ngộ vẫn không đừng được sóng mát lả lơi. Thảo nào đàn bà dễ dụ.
Gã thanh niên đã dụ mẹ tôi (hoặc ngược lại) từ lúc nào? Tôi tự hỏi và rồi cũng tự trả lời: Chỉ có thể sau ngày câu chuyện giữa ba, tôi, chị Hai xảy ra. Bà đang buồn khổ, cô đơn, vừa bị ông chồng cắm lên đầu hai cái sừng to tướng, còn nhẫn tâm xếp bà qua một bên, tiếp tục rong chơi tận tình. Mẹ không thể lôi ba ra tòa ly dị, ở Việt Nam vào thời đó, chuyện ly dị đâu có phổ biến như bây giờ. Nhưng sức chịu đựng của con người hẳn là giới hạn, mẹ chác cuối cùng nhìn ra đĩeu bất công nếu cứ tiếp tục âm thầm dày vò mình mãi. Sao ông ăn chả bà lại chẳng ăn nem? Tội tình gì cứ phải ép xác chay tịnh. Mẹ còn trẻ, sinh lực còn ngồn ngộn. Sau này do kinh nghiệm, tôi biết đàn bà vào lớp tuổi như mẹ – băm bốn băm lăm – là lớp tuổi tình dục phát triển mạnh mẽ nhất, chín muồi nhất, đam mê nhất, và sẵn sàng phá vỡ tất cả mọi ràng buộc đạo đức để lao vào khoái lạc nhất.
Bên trong cánh cửa, mẹ vẫn say sưa ngậm cặc gã thanh mền. Bà mút, thụt không ngừng. Bàn tay bà xoắn xuýt hai hòn dái gã, miệng bà phát ra những tiếng gầm gừ khoái lạc Phía trên, gã thanh niên nhắm nghĩen đôi mắt, hắn cũng rên rỉ suýt soa, vò rối mái tóc mẹ trong hai bàn tay. Bỗng mẹ ngẩng lên, mỉm cười âu yếm hỏi hắn: .
“Tuấn sướng không?”
“Sướng… Sướng lấm… Bú nữa đi…”
“Vậy đâu có công bình, Tuấn phải bú chị nữa chứ.”
“Ừ, Tuấn bú…”