Ra đến sân nhìn vào xe tôi thấy một đốm lửa cứ rực đỏ lên rồi lụi xuống tôi biết Dượng… đang hút thuốc, mà quái lạ tôi ít khi nhìn thấy Dượng… hút thuốc bao giờ đến gần xe tôi vẩn nghe tiếng nhạc quen thuộc vang lên “từ đây thôi đành nước mắt buồn mi em thơ ngây…” tôi không muốn cắt ngan dòng tư tưởng và làm phiền thêm Dượng… ấy nên đến bên chiếc ghế đá cách xe không xa để ngồi ngậm nhấm nổi buồn của mình và sự bực bội vì phải đợi chờ anh ấy bù khú với bạn bè; điều này trước khi cưới tôi không bao giờ có. Tủi thân tôi khóc lúc nào không hay bổng nhiên nghe giọng nói thật êm tai “Chị mệt thì cứ vào xe mà nằm nghĩ em đã nổ máy và bật máy lạnh rồi chị nghĩ đi kẽo mệt”, thì ra thấy tôi thút thít Dượng… đã đến gần bên lúc nào không hay, tôi lau vội nước mắt nói “thôi khỏi chờ nửa Dượng… à tôi với Dượng cứ về không chờ đợi nữa mai anh ấy đi xe đò về” – nói xong tôi vùng vằng bước lại mở cửa xe chui vào băng sau, nhưng quái lạ chờ mãi mà Dượng… vẩn không đến xe tôi bấm kính xuống thò đầu ra nói “sao Dượng không lên xe để về???” – “chị em mình cố chờ thêm chút nửa anh vui với bạn xong rồi cũng sẽ về thôi mà” giọng nhe nhàn từ tốn Dượng … đáp lời tôi – không thể vì giận chồng mà tôi có thể nặng lời hơn với Dượng… nên đành nói “vậy thì Dượng vào trong xe mà nghĩ chứ ngồi ngoài ấy à?” – “ không tiện đâu chị cứ nghĩ đi” – Đang bực mình nên tôi không nghĩ ngợi gì cả mà cứ lên giọng “Dượng không vào xe là tôi xuống luôn đó”. Có lẽ phần vì sợ tôi buồn, phần vì ngoài trời cũng khá lạnh mà muỗi thì lại quá nhiều nên Dượng… đành mở cửa xe phía trên bên phải mà ngồi.
Thời gian cứ chầm chậm trôi nhạc cứ nhè nhẹ rót vào tai hai chúng tôi, tôi thiếp đi không biết được bao nhiêu phút nhưng khi mở mắt ra thì thấy Dượng… đã hạ khoản ¾ chiếc ghế trước để nằm; có lẽ trong hoàn cảnh nên người ta dể cảm thông với nhau nhìn dáng vẽ tuy còn trai trẻ nhưng khi ngủ trên nét mặt Dượng… hằn lên những nếp nhăn có lẽ vì những lo toan bộn bề trong cuộc sống, gương mặt khắc khổ nhưng vẩn toát lên nét lịch thiệp, sự từng trãi và cam chịu. Bổng dưng tôi đem so sánh Dượng… với chồng mình rồi buôn tiếng thở dài.
Không gian, thời gian như lắng đọng lại càng nhìn Dượng… càng suy nghĩ, càng so sánh như vô thức tôi bổng chồm dậy nhanh chóng nhưng thật nhẹ nhàn đặt nụ hôn lên đôi môi Dượng… giật mình tỉnh giấc Dượng… một chốc thẩn thờ rồi hất tôi ra thật mạnh “Chị… chị làm gì thế ??? tôi là em rể của anh chị mà” – vừa thẹn vừa bị bất ngờ tôi chống chế “Chị thấy tội dượng nên hôn dượng không được uh? Vã lại chị hôn em có sao đâu” – “nhưng sao chi hôn lên… tôi?” câu hỏi này thì tôi đành chịu không thể trã lời được nên khẻ khàng mở cửa bước vội xuống xe.
(Phim 18+ sung sướng tại Phimsex.info)