Đang còn lang thang và bực mình vì sự bất đắc dĩ này tai tôi bổng nghe đâu đó vang lên 1 điệu nhạc mà mình rất ứ thích “ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ai nghe chơi vơi, buồn ơi…” Dòng nhạc Trịnh trong không gian này quả thật như muốn đưa hồn tôi trôi vào từng nốt nhạc. lần theo âm thanh đó tôi nhận ra chiếc xe quen thuộc của Dượng… thật là … chúng tôi quên bẳn chuyện hẹn Dượng… để cùng về bây giờ nhìn thấy xe tôi mới giật mình thảng thốt không biết là Dượng… đến tự bao giờ, tôi vội quay vào nhà để định bụng sẽ gọi chồng tôi ra về, giữ phép lịch sự tôi nói rất nhỏ vào tai chồng tôi là “Dượng… đến và đã chờ chúng mình rất lâu rồi về thôi anh” thoáng lưỡng lự chồng tôi nhìn đám bạn rồi cáu gắt “ em ra bảo nó chờ được thì chờ không thì cứ về đi, ngày mai tôi với em đi xe đò về, tôi đang vui với bạn không thể bỏ được”. Hơi bất ngờ vì câu nói đó của chồng tôi vùng vằng đứng dậy thì anh ấy nói với theo “hay em muốn về thì cứ về với nó trước cũng được tôi ở lại chơi với vợ chồng nó vài hôm rồi về sau, đúng hôn các chiến hữu hí hí hí” tôi dợm bước đi mà lòng nghe buồn rười rượi vì bạn mà chồng tôi có thể quên lời hứa dù là hứa với em rể mình và cũng phủ phàn bảo tôi cứ về một mình anh ta sẽ ở lại cùng tiếp tục cuộc vui.