Hoàn cảnh bắt buộc, bà không làm nuôi con thì ai làm nuôi cho, nên bà tảo tần hôm sớm để lo cho chúng nó, đến khi hai dứa lớn lần lượt lấy chồng rồi bà mới kịp nghĩ đến thân bà, ở cái tuổi mới bốn mươi mà bà đã thiếu hới đàn ông cả mười bảy năm trời nên vừa gặp ông Cừ là bà xáp vô ngay.
Cái đêm đầu tiên hai người ăn nằm với nhau bà Bảy không bao giờ quên được. Ông Cừ đã đưa bà lên tới chín tầng mây hoan lạc, bà sung sướng kêu rên y như cái đêm đầu bà mới lấy chồng, có khác chăng là lần này bà sung sướng trọn vẹn chớ không dau đớn như cái ngày mới lớn, ở cái tuổi bốn mươi lại hôm sớm tảo tầng nên bà Bảy không còn cái nhan sấc mặn mà như cái thời còn con gái, nhưng nhờ hoạt động nhiều nên thân hình vẫn còn tương đối gọn ghẻ, săn chắc, đặc biệt là bà vẫn còn thèm khát đàn ông còn hơn cả cái thời bà mới lớn.
Bà Bảy vừa suy nghĩ vừa xoay qua nhìn thằng Đức, nó vẫn say sưa ngủ, hai tay khoanh ngược ra sau gáy làm gối.
Bà Bảy tò mò nhìn dọc xuống phía chân nó, bà chợt giật thót người. Con cu thằng Đức chla thẳng lên trời như mạt khúc mía dựng dứng trong quần nó.
Thằng Đức năm nay cũng dã mười tám, cái tuổi sung sức và tò mò của thằng con trai, lúc nào cũng muốn tìm hiểu về sinh lý về đàn bà con gái, chẳng thế mà nó cùng mấy thằng bạn trang lứa cứ sưu tầm, tìm kiếm rồi chuyền tay nhau những tấm hình ở truồng, những chuyện bảy đêm khoái lạc, chúng lén dọc rồi mơ ước, tưởng tượng vu vơ Có lẽ trong giấc ngũ nó đang mơ thấy cái gì đó nên con cu cứng ngắc và th~nh thoảng giựt giựt. Bà Bảy nuốt nước bọt mấy cái rồi một ý định táo bạo nảy ra trong đầu bà.
Căn phòng nhỏ ở bến xe mà bà Bảy mướn ở đở mấy hôm dưoọc kê hai chiếc ghế bố chl cách nhau chừng nửa thướt, trước kia khi bà Bảy di buôn một mình thì bà chỉ mướn loại phòng nhỏ vừa đủ một chiếc ghế bố.
Nói là phòng ngủ chứ thật ra nó chỉ là mấy tấm vách đóng bằng giấy cạc tông được chia thành từng ô vừa đủ để che chiếc ghế bố nhỏ cho người ở bên ngoài không nhìn thấy được bên trong.
Kỳ nầy có thằng Đức theo phụ nên bà buộc lòng phải trả thêm chút đ~nh, lấy cái phòng lớn hơn một chút vừa đủ kê thêm chiếc ghế bố cho thằng Đức.
Bà Bảy nhìn cái quần xà lỏn đang bị con cu thằng Đức đội thằng lên thiếu điều rách vải một lần nữa, rồi quyết dịnh nằm xuống, bà vừa rên hừ hừ vừa thò tay qua khều khều làm thầng Đức giật mình ngồi dậy, nó ngơ ngát không biết chuyện gì xảy ra, bà Bảy vẫn vừa rên hù hụ vừa thều thào.
– Đức, cháu lấy chai dầu Nhị Thiên Đường cạo gió dùm dì, không biết sao tự nhiên dì ớn lạnh quá, tay chân bủn rủn dở hỏng lên.
Thằng Đức sất sắng nhây xuống khỏi ghế bố, nó vừa kịp nhận ra con cu nó đang đưa ra quơ quơ trước mặt như râu con óc, nó xoay người né né một bên sợ bà Bảy trông thấy, vừa mò mò trong túi sách treo bên cạnh tìm chai dầu và cắc bạc thiệt là vật bất khả ly thân của bà, bà Bảy tự dộng kéo toạc hàng nút và cởi hẳng chiếc
áo cánh bỏ một bên rồi nằm xuống. . . .rên tiếp.
Thằng Đức chẳng biết ất giáp g;ì, nghe bà Bảy biểu cạo gió là lật đật cầm chai dầu chậm chậm xuống lưng rồi dùng hai tay chà cho dầu loang đều từ cổ xuống tới thắt htng, bà Bảy vẫn nầm yên, g;iọng nói thều thào như người bị bệnh thật sự.
– Cháu mở cái móc xú-chiên để cạo cho dể. Thằng Đức lại lay hoay, tẩn mẩn mở cắi móc nhỏ xíu cho hai sợi dây bung ra, rồi lại dùng hai tay xoa dầu trên lưng bà Bảy.
Hai tay nó xoa tới đâu, bà Bảy cảm thấy như có một luồng hơi nóng thấm qua lớp da vô tới xương sống làm bà rên khe khẻ.
Thằng Dực thật tlnh, tưởng bà Bảy bệnh thật nên lật dật cầm đồng tiền cắc dưa lên cạo tới tấp.
Thật tình thì bà Bảy có đau ốm gì đâu mà cạo gió nên thằng Đức vừa cào cào hai ba cái là bà Bảy cản lại; bà nói y như thật.
– Thôi. . . . thôi, dau dì lấm, người dì đang ê ẩm mà cháu cạo như vậy làm sao dì chịu nổi, cháu cứ xoa dầu rồi bóp dùm cho dì.