Hồi lớp 11, mình và bạn trai chia tay. Nói chính xác là mình bị “đá”. Lúc đó, mình cảm giác chỉ muốn chết cho hết đau khổ. Từ bé tới giờ, chưa khi nào mình cảm thấy buồn và đau đớn như thế. Mình gào thét và khóc ngay khi người yêu mình nói lời chia tay. Anh ấy bảo rằng không “dám” yêu một người như mình, “sợ” một đứa như mình và không muốn lại gần mình nữa. Mình đã lao vào đánh, đấm, cào xé nhưng anh ấy hất mình ngã xuống và bỏ đi. Tối đó, mình ngồi uống hết một chai rượu trong phòng, rồi chợt lóe lên ý định tự tử. Mình đập tan cái chai thủy tinh và dùng những mảnh vỡ cứa vào tay cho máu chảy ra và lịm dần đi. Sau này mới thấy số mình thật may vì lúc đó mẹ nghe thấy tiếng đổ vỡ nên đã chạy lên phòng và đưa mình đi cấp cứu.
Bây giờ, bố mẹ canh chừng mình ghê lắm vì sợ mình lại tự hành hạ bản thân. Người mình bây giờ cũng chằng chịt những vết sẹo. Thỉnh thoảng, mình cũng ngồi một mình trong phòng và nghĩ về tính cách đó. Mình không thể lý giải nổi vì sao mình lại quá nhạy cảm và dễ bị tổn thương như vậy. Mình cũng thử suy nghĩ lạc quan hơn nhưng không thể làm được. Lúc nào trong mắt mình cũng là những điều buồn chán, những kết cục đau thương, thậm chí là bi thảm…