Càng ngày mình càng thấy bản thân mình đúng là người thuộc hội Emo. Mình rất dễ bị buồn chán, tổn thương và dễ rơi nước mắt. Nghe nhạc buồn, mình tưởng tượng ra những hình ảnh đau thương đang được nhắc đến trong lời bài hát và không thể ngăn được nước mắt. Đi đường, gặp một đứa trẻ lang thang, mình nghĩ tới những đau khổ mà nó đang chịu đựng. Thương nó quá mà không thể kiềm chế được, mình đã òa khóc tức tưởi ngay khi đứng ngoài đường khiến mọi người xung quanh rất ngạc nhiên nhưng mình vẫn mắc kệ tất cả. Đối với mình, sống thật với cảm xúc mới là điều quan trọng còn người ta có nói gì mình bây giờ cũng vô nghĩa.
Cảm xúc của mình thay đổi rất nhanh. Kể cả ngay khi mình đang vui vẻ, cười nói mà có ai đó làm điều gì khiến mình buồn hay xúc phạm mình là mình có thể khóc ngay. Những lúc như thế, mình òa khóc ngay trước mặt người ta mà chẳng cần để ý đến việc giữ “hình tượng”. Nhiều lúc, vì nỗi buồn quá lớn và việc khóc hay gào thét không thể giúp mình giải tỏa hết, mình tự lấy dao lam cứa tay đến chảy máu. Tự hành hạ bản thân như vậy tuy đau đớn về thể xác nhưng nó lại khiến mình cảm thấy thoải mái hơn và được sống thật với mình hơn.