VN88 VN88

Bi kịch của người mẹ trẻ nuôi con trong tù

Đã có lần, trong lúc tuyệt vọng, tôi nói với các cán bộ quản giáo: “Nhờ cán bộ đem đứa bé mang đi cho ai nuôi giúp tôi. Tôi chẳng có khả năng nuôi đứa con này”. Mỗi lần như thế, các quản giáo nữ ở đây lại phải xúm vào động viên tôi. Người thì an ủi tôi, người thì mua cho tôi hộp sữa, để tôi bồi dưỡng thêm cho đứa con nhỏ, người lại cho vài bộ quần áo trẻ con. Những tình cảm ấm áp đó, khiến sự nỗi đau và sự bất hạnh của tôi được vơi đi đôi phần.

Những ngày nuôi con trong tù, chỉ cần nhìn thấy con là tôi lại đau đớn. Có đêm, khi tất cả đã đi ngủ, một mình tôi ôm con ngồi khóc ròng, nói: Một mình mẹ chưa đủ khổ hay sao, còn khiến con bé bỏng của mẹ cũng khổ lây? Tôi giận chồng bỏ rơi mình 1 phần, thì giận chồng bỏ rơi đứa con máu mủ đến 10 phần. Từ chỗ oán giận chồng, tôi quay sang oán giận chính bản thân mình vì chẳng thể nuôi con, chăm sóc con và lo lắng cho con một cuộc sống đầy đủ như bao đứa trẻ khác. Con tôi ở trong này, may còn có các cán bộ quản giáo cưu mang, chứ không tôi chẳng biết sống ra sao.

VN88

Viết một bình luận