Cả gia đình nhà chồng tôi đều thất nghiệp, sống dựa vào cái quán sửa xe đạp của chồng tôi. Nên khi tôi về, trong nhà hầu như chẳng có gì giá trị. Lương công nhân của tôi 3 cọc 3 đồng, có góp vào thì cũng chẳng làm cho đời sống khá hơn chút nào. Khi về làm dâu, mỗi ngày tôi đều phải tính toán xem với số tiền ít ỏi này thì làm sao mua đủ gạo muối, rau củ cho cả gia đình 6 miệng ăn. Đã thế, chồng tôi lại thường xuyên rượu chè, đôi khi chơi cả lô đề, cờ bạc. Nhà đã túng, càng túng hơn. Tính mãi mà tính không được, ban đầu, tôi nhịn phần ăn của mình để tiết kiệm chi phí cho cả nhà. Nhưng sau thấy nó cũng chẳng đâu vào đâu, lại thấy hoàn cảnh túng quẫn quá, nên khi nghe người này người kia mách nước, tôi đã đánh liều làm đại lí bán lẻ ma túy.
Là đàn bà, dấn thân vào con đường phạm pháp, tự tôi cũng biết mình sai trái, tự tôi cũng nhìn được cái giá phải trả sẽ thế nào nếu bị bắt. Nhưng khi đó, tôi gần như chẳng còn con đường nào khác. Từ ngày về sống với nhau, chồng tôi càng ỷ lại vào tôi trong vấn đề tiền bạc. Số tiền chồng tôi kiếm được vốn đã ít ỏi, lại tiêu tốn vào lô đề, cờ bạc nên cả gia đình đều phải sống dựa và những đồng tiền phạm pháp của tôi. Tôi coi việc mình chịu đựng chồng, hi sinh cho chồng là lẽ đương nhiên, tôi coi việc anh ấy không mang tiền về cho tôi cũng là chuyện bình thường. Nên chẳng bao giờ tôi trách chồng một câu về điều đó. Nhưng vì gánh nặng nuôi cả gia đình, tôi đã đi vào con đường tội lỗi. Nhất là kể từ khi phát hiện mình mang bầu, vì muốn con cái sau này có cuộc sống tốt hơn, tôi càng dấn sâu hơn vào con đường phạm pháp. Nhưng cuộc sống tươi đẹp đâu chưa thấy, tôi đã phải trả giá với pháp luật khi đứa con trong bụng tôi mới 4 thán tuổi.