Quần áo Ngọc từ từ rơi rớtxuống, máng lên những cành cây trong bụi rậm. ánh mắt tình tứ man dại của Hưng mỗi lúc một sôi sục. Thân thể Ngọc vặn vẹo, miệng nàng rên lên những lời ân ái điên cuồng. Đến khi Hưng kéo nàng nằm xuống. Ngọc đã một lần tính cưỡng lại, nhưng không hiểu sao, thân thể nàng lại ưỡn hẳn lên đón nhận những đê mê cuồng nhiệt ấy.
Hình như có tiếng gió biển lồng lộng. Tiếng sóng ào ạt như giông tố. Tiếng chim hải âu gọi bầy quang quác. Trước mắt Ngọc là cả một đại dương xanh thăm thẳm quện lấy những tia nhìn nam châm của đôi mắt tròn to và cặp lông mày xếch ngược. Nàng rên rỉ:
– Anh ơi… em chết mất.
Bây giờ thời gian như ngưng đọng. Không gian xoay tròn bám lấy mặt trời đỏ rực màu máu, hằn lên trong con mắt tròn to kia lồng lộng trước mắt Ngọc. Nàng thấy cả hồn lẫn xác chảy thành nước bắn tung toé trong cơn dâm tình nóng bỏng, thác loạn, ngất ngây này.
Cho tới chiều, khi đi ăn cơm về. Ngọc vẫn còn bám sát lấy Hưng. Nàng cặp kè với chàng chẳng khác gì đôi nhân tình trong mộng thắm. Jean cũng đã đáp máy bay từ Sàigòn trở về rồi. Hưng cho nàng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, trừ vụ Ngọc. Jean chỉ tưởng nàng là một người bạn gái mới của Hưng mà thôi, vì Ngọc ở lỳ trong phòng chàng.
Ngay tối hôm đó, Jean quyết định thiêu xác Tiến, lấy tro ném hết xuống biển ngay. Hình như chẳng còn ai để ý tới cái chết của Tiến nữa. Bây giờ Jean mới thực sự hiểu rõ con người Tiến như thế nào. Nàng ân hận đã tin tưởng trọn vẹn vào con người của chàng như là một người trong giòng họ quyền quí, chẳng qua vì thời vận mà phải bôn ba. Thì ra chàng chỉ là một thằng mồ côi, không cha không mẹ, họ hàng chẳng có ai. Hơn thế nữa, thân thế xưa kia cũng chỉ là hạng bình dân tầm thường như trăm ngàn những người dân nghèo khó ở đây.
Tình nghĩa bấy lâu nay với chàng như cơn gió thoảng qua. Tối nay Jean thấy chơi vơi lạ thường. Nàng đi thơ thẩn ngoài sân, ngắm vừng trăng mười sáu vằng vặc. Gió biển nhè nhẹ lùa trên má Jean hây hây. Bỗng Jean giật mình vì Hưng bất chợt xuất hiện truởc mặt nàng hồi nào không hay. Nàng đưa hai tay lên ôm ngực thở hổn hển nói:
– Anh làm em hết hồn à, sao ra đây mà không lên tiếng.
Hưng nhìn nàng đăm đăm không nói một tời. Từ từ tiến lại gần, cầm lấy hai tay Jean. Tự nhiên Jean rùng mình, nàng cảm thấy có một cái gì khác lạ hơn những lần Hưng tới với nàng. Bàn tay chàng lạnh ngắt. Nhưng không hiểu sao con mắt tròn to kia rực lửa dưới cặp lông mày xếch ngược. Chàng từ từ ẵm Jean lên. Tự nhiên Jean lại bá lấy cổ chàng.
Hưng bế Jean xuống bãi biển. Jean tự hỏi, tại sao Hưng không sợ cặp mắt ma quái bữa nọ xuất hiện mà còn bế nàng ra đây vào giờ này. Nơi đây Jean còn nhớ rất rõ. Một lần Hưng đã vác nàng chạy bán sống bán chết vì cặp mắt ma quái kia. Vậy mà bây giờ chàng lại đem nàng ra đây là làm sao.
Jean định hỏi nhưng không hiểu sao miệng cứng lại. Những cảm giác kích thích trào lên thân thể. Nàng từ từ cởi hàng nút áo trước ngực một cách thực dễ dàng và tự nguyện dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Bộ ngực to tròn căng lên ăm ắp. Hưng đặt nàng xuống một tảng đá lớn, trường mình lên thân thể Jean, chống hai tay qua vai nàng. Mắt chàng nhìn nàng không chớp. Thân thể Jean bắt đầu vặn vẹo, không thế nào cưỡng lại được.
Nàng nghe có tiếng gió biển thổi đùng đùng. Tiếng sóng âm vang gào thét. Tiếng hải âu gọi nhau quang quác và mặt trăng bắt đầu xoay tròn trước mắt. Jean nhướn mình lên. Hai chân cặp lấy hông Hưng rên rỉ. Hai tay nàng bấu chặt lấy tay chàng. Cặp mắt Hưng trở nên điên dại, thực tròn và to, đôi lông mày xếch ngược, những ánh lửa tình loé lên thực man dại tới tê người.
Jean nghe thấy tiếng mình rên d. .
– Anh Hưng… anh Hưng ơi… Anh làm sao vậy. Thôi… thôi mà… Đừng làm em chết mất anh ơi…