Khi Hưng đưa vợ Tiến trở về ng.ọn tháp hải đăng, nơi để xác Tiến thì mọi người vẫn còn ăn nhậu. Chàng để ý không thấy ông bố vợ Tiến và đứa nhỏ nói là con Tiến đâu Nhưng không hiểu sao, vợ Tiến vẫn thật bình thản. Nàng luôn đi sát bên Hưng hỏi han và nhờ vả đủ chuyện. Cho tới chiều tối. Vợ Tiến bảo nhà hòm đậy nắp quan tài lại Nước mắt nàng vẫn ràn rụa hầu như không bao giờ ngừng chảy từ sáng tới giờ.
Sau khi nắp quan tài đậy lại rồi. Vợ Tiến cho cả đám thầy cúng, đội kèn đám ma và thầy chùa tụng niệm về hết. Nàng nói mọi người mệt mỏi rồi nên về nhà nghỉ một đêm, để sáng mai đưa linh cửu Tiến ra nghĩa trang. Căn phòng được đóng cửa lại với quan tài của Tiến nằm trong đó. Khi bóng tối chụp xuống. Vợ Tiến xin phép Hưng cho nàng ngủ tạm ở phòng của Jean và Tiến vì không dám ở lại bên quan tài Tiến một mình. Bây giờ Hưng mới thấy tài tháo vát của vợ Tiến. Một mình nàng quyết định mọi việc thật đâu vào đó.
Chàng cũng biết rằng, thế nào tối nay vợ Tiến cũng mò sang phòng chàng. Vừa chợp tối, Hưng đi tắm rửa vì sự xét đoán của Hưng không thế nào sai được. Lúc chiều, trước khi rời khỏi phòng. Vợ Tiến đã ngả vô lòng chàng khóc nức nở rồi bất chợt, nàng ôm lấy Hưng hôn vô môi chàng một nụ hôn tưởng không bao giờ rứt. Hai bàn tay của nàng cũng mò mẫm trên thân thể Hưng làm chàng phải tê dại…
Cũng vì thế mà tối nay, Hưng phải tắm rửa cẩn thận và lên giường nằm chờ. Lẽ dĩ nhiên, cửa phòng chàng hé mở để nàng có thể tự tiện mở lấy nếu chàng ngủ quên. Hưng biết rằng tối nay có thể là đêm sau cùng chàng ngủ với một người đàn bà lạ một cách đễ dàng và thoải mái như thế này. Vì tối mai, vợ chàng sẽ tới phi trường Saigon rồi. Nếu có mặt Đào ở đây, mọi chuyện nhăng nhít kể như phải chấm dứt, nếu có cũng chỉ còn là những lén lút vụn trộm mà thôi.
Suy nghĩ miên man mãi tới lúc ngủ quên đi hồi nào không hay. Khi thức dậy, mặt trời đã lên cao. Vài tia nắng đã chiếu qua cửa sổ len lói vô phòng. Hưng giật mình nhìn đồng hồ. Chàng ngồi bật dậy, mặc quần áo tới xem tang lễ đang cử hành ra sao. Hưng ngạc nhiên khi thấy nhà cửa vắng tanh. Căn phòng chứa xác Tiến vẫn đóng cữa im lìm. Chàng vội vàng rảo bước xuống xem chuyện gì đã xảy ra. Tới nơi, chàng thấy trước cửa có dán một miếng giấy đề mấy chữ.
“Xin quí vị ra về. Linh cửu của anh Tiến sẽ được chở về Mỹ cho thân nhân chôn cất theo lời yêu cầu của gia đình. Mọi chi phí trong những ngày qua, xin liên lạc với ông Hưng vào sáng mai. Chân thành cảm tạ qúi vị.”
Hưng đọc đi đọc lại lá thư vợ Tiến để trong phòng ngủ. Chàng không biết phải nguyền rủa hay thương hại cho người quả phụ tré tuổi này. Bây giờ, dù cho nàng có làm cái gì chăng nữa thì tội tình của Tiến vẫn còn nằm đó. Trên giấy trắng mực đen đàng hoàng.
Sáng nay, lúc Hưng đọc tấm giấy dán trên cửa trước phòng vẽ của Jean, chàng đã nổi giận, xé nát tấm giấy. Tới khi về phòng ngủ tìm được lá thư của vợ Tiến để lại cho chàng. Hưng lại lấy tấm giấy khác viết nguyên văn như tờ giấy cũ rồi đem dán trở lại. Thế rồi chàng bật cười đọc đi đọc lại câu:”Mọi chi phí vào những ngày qua, Xin liên lạc với ông Hưng”. Như thế là tự nhiên Hưng đã mặc nhiên đồng ý gánh hết mọi phí tổn trong những ngày qua.
Còn cái chuyện đem xác về Mỹ cho thân nhân. Vợ Tiến đã giải thích chỉ là lý do để bà con đừng xôn xao, vì nàng sẽ trở lại âm thầm mai táng Tiến cho đỡ phí tổn. Lý do rất đơn giản là hiện nay nàng không có một đồng xu nào dính túi hết. Trong thư nàng cũng hứa sẽ thu xếp trả lại số tiền mà Hưng ứng trước cho những nhạc công và thầy cúng, cũng như nhà quàng. Điều này thực sự Hưng không lo lắng gì, vì đối với Hưng, số tiền này cũng chẳng là bao nhiêu. Chàng có thể cho Tiến cũng còn được. Há gì trong lúc này, anh ta đã nằm xuống rồi.