Hưng thở dài.
– Phải để tới sáng. Anh sẽ nói chuyện với vợ Tiến thì mới biết xử trí như thế nào được. Bây giờ mình chưa biết ý cô ta thì không thể làm gì được đâu. Nhưng chuyện quan trọng là tình yêu của em với Tiến ra sao thôi.
Jean thở dài.
– Còn yêu thương cái gì được nữa chứ. Bây giờ em chỉ còn lại những uất hận mà thôi. Dù rằng anh ta đã chết, nhưng dù sao tự nhiên em trở thành nạn nhân của một sự lừa bịp thật dã man nhưthế này. Nếu anh ấy còn sống, thế nào tụi em cũng phải cách xa và em còn truy tố anh ta ra tòa về tội song hôn nữa.
– Tiến đã làm giấy hôn thú với em đâu mà thưa anh ta về tội song hôn được.
– Em còn biết bao nhiêu hình ảnh trong ngày cưới.
Bạn bè, quà tặng cũng còn đó nữa. Đó không phải là những nhân chứng, vật chứng đưa anh ấy ra tòa được hay sao?
– Nếu chuyện đó xảy ra thực không đơn giản chút nào. Nhưng Tiến đã chết, mọi chuyện kể như qua rồi.
– Và kẻ thiệt thòi nhất là em!
Hưng vuốt nhẹ lên má Jean nói:
– Cũng chưa hẳn là thế.
– Còn gì hơn nữa chứ?
– Những chuyện chúng mình biết ngày hôm nay là ở đây Xảy ra trên cái xứ nhỏ bé này. Về Mỹ, em vẫn là vợ của Tiến. Những hình ảnh đẹp vẫn còn trong lòng mọi người. Dù cho mai này em có lấy chồng nữa thì cũng là chuyện đương nhiên và tốt dẹp.
– Có nghĩa là anh muốn em quên đi những sự lừa dối bịp bợp bẩn thỉu đó, để cho mọi người nhìn thấy lớp vỏ bên ngoài thôi phải không?
– Có lẽ đó là giải pháp tốt đẹp nhất cho em. Kẻ thiệt thòi phải nói là người vợ chính thức của Tiến bây giờ. Bà ta đã mất cả chì lẫn chài rồi.
– Còn cô tình nhân mới thì sao?
– Một cô gái qua đường thôi.
– Qua đường mà phải chu cấp hàng tháng à?
– Nếu anh không lầm thì Tiến mới chỉ gặp cô ta vài hôm. Bởi vì chúng mình cũng chỉ vừa ở Mỹ qua đây được ít ngày thôi phải không.
– Thì sao?
– Thì làm gì có sự chu cấp hàng tháng cơ chứ. Bây giờ em vẫn còn tin được lời nói của một anh chàng đi tán gái hay sao?
– Có phải anh muốn nói chính em cũng không hơn gì cô nhân tình mới của Tiến phải không.
– Làm sao em giống cô ta được. Còn đám cưới, bạn bè và người thân nữa chứ.
– Nếu một thời gian nữa trôi qua. Liệu cô gái kia có đám cưới, bạn bè và người thân như em nữa hay không?
— Chuyện đó không thế nào xảy ra được nữa!
– Vì anh Tiến chết rồi phải không?
– Đúng vậy.
Jean cười nho nhỏ. Hai tay nàng đã lần vô trong mình Hưng. Người nàng hơi chồm lên và bờ môi Jean gắn chặt lấy miệng chàng. Bỗng Hưng bàng hoàng. Chàng vừa khám phá ra mộtbàn tay bên dưới nữa cũng đang mò mẫm. Mồ hôi Hưng toát ra, nhưng thân thể chàng nóng bừng bừng. Sự kích thích trào lên cơ thể nhưcuồng phong. Hưng nghĩ tới cô gái giang hồ làm tình với chàng trên gò mả trong nghĩa trang ở San Jose. Khi chàng khám phá ra bàn tay bên dưới không phải là tay cô ta thì chính cô ấy đã tự bóp cổ mình mà chết. Hưng đưa tay nắm lấy hai tay Jean thì thầm:
– Em đừng buông anh ra nghe không.
Jean cười khúc khích, nói nho nhỏ:
– Bây giờ anh không còn mặc cảm gì nữa phải không.
– Em không buông anh ra đâu.
Hưng không trả lời, chàng chỉ ầm ừ vì thân thể đang cong cớn. Những khoái cảm tê dại thấm vào tận xương tủy tới điên cuồng. Chàng chồm lên mình Jean làm nàng phải ghì chặt lấy thân thể chàng mà rên lên. Hưng không hiểu sao. Cứ mỗi lần bàn tay cô gái tóc vàng ma quỉ kia mò mẫm trên thân thể chàng thì người chàng nóng lên bừng bừng. Sự kích thích tuôn trào khắp cơ thể tới điên dại và không bao giờ ngừng. Lúc ấy, cái bệnh di truyền quái ác kia nhưbiến mất. Trả lại cho con người Hưng một sinh khí ngút trời. Không hiểu có phải như vậy mà tự nhiên Hưng lại có cảm tình với bàn tay ma quái này hay không. Mặc dù chàng vẫn có cảm giác kinh sợ tới tê người.
Đang trong lúc đê mê cùng tột ấy. Bỗng cửa sổ bật tung. Gió từ ngoài lùa vào như thác đổ. Mùng mền chăn gối bay lên như bão cát ngoài sa mạc. Có tiếng sấm nổ long trời lở đất. Không gian rung chuyển. Trời đất ráp gần lại, nổ tung ra hàng trăm ngàn mảnh tinh tú long lanh, chói lòa.