VN88 VN88

Bé Hồng ngoan ngoãn chỉ biết rên rỉ cong cớn theo sở thích của chàng

Hưng gật đầu quả quyết.
– Nhất định anh không hé miệng ra điều gì em không muốn.
– Được vậy em xin nói cho anh nghe. Đã mấy lần rồi, cặp mắt ấy đã hiện ra. Và mỗi lần nhưvậy, không hiểu sao thân thể em bị kích thích tới tột cùng. Có thể nói là một người vô hình nào đó, đè em ra làm tình một cách thật hung bạo. Em không thế nào cưỡng lại được sự ân ái này. Lúc ấy, đừng nói chi là bỏ chạy, mà muốn kêu cứu cũng không được.
– Có chuyện đó thực hay sao?
Jean buồn bã gật đầu. . .
– Phải, đã có một lần anh Tiến vô tình tới phòng vẽ, trong khi em đang bị bóng người vô hình đó làm tình. Đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng em rên rỉ, anh Tiến đã nổi ghen xông vào phòng nhất định bắt cho bằng được kẻ ngoại tình với em. Nhưng làm sao anh ấy thấy được bóng ma này.
– Thế em có nói cho anh ấy nghe không?
– Làm sao em có thể làm cho anh ấy tin được chuyện vô lý như vậy?
– Bây giờ Tiến thế nào rồi?
– Em chắc chắn là anh ấy vẫn để tâm bắt tại trận kê ngoại tình với em.

Hưng thở dài, nói:
– Thật không ngờ lại có chuyện xẩy ra như vậy.
– Anh bảo bây giờ em phải làm sao?
Suy nghĩ một lúc, Hưng nói:
– Điều cần nhất bây giờ là sức khỏe của em ra sao, sau mỗi lần cặp mắt ấy xuất hiện?
– Bây giờ thì cũng bình thường thôi. Chỉ có điều, ngày nào sự việc này cũng xảy ra. Bởi vậy không biết em có sức chịu nổi về lâu về dài hay không?
– Sức chịu đựng là cần thiết. Tuy nhiên, đó không phải là kế vẹn toàn được. Bởi vì ma và người âm dương cách biệt. Chắc chắn không tốt rồi.
– Anh phải biết một điều; không phải cặp mắt ấy chỉ hiện ra ban đêm không thôi đâu nhé. Nó tới với em bất cứ giờ giấc nào thuận tiện.
– Thuận tiện là như thế nào?
Những lúc em ở một mình nơi vắng vẻ.
– Kinh hồn đến như vậy được hay sao. Có nghĩa là hồn ma này có thể xuất hiện được cả ban ngày nữa à!
– Đúng như vậy!

Trầm ngâm một lúc, Hưng nói:
– Nếu đã như vậy, nhất định chúng ta phải có cách tiêu diệt con ma này.
Bằng cách nào đây hả anh?
– Ở Việt Nam có rất nhiều đạo sĩ bắt ma trừ tà.
– Anh có biết ông nào không?
– Dù bây giờ không biết, anh có thể đi hỏi được mà Jean có vẻ tin tưởng nói.
– Vậy chờ gì mà anh không giúp em tìm một vị như vậy xem sao.
Hưng nắm tay Jean nói.
– Được rồi, bây giờ em về đi. Để anh đi hỏi xem gia đình cô Lan có biết ai không.
Jean ôm láy Hưng, hôn thực mạnh lên miệng chàng. Bàn tay nàng từ từ rà xuống dưới làm Hưng run lên. Có lẽ bây giờ ‘Jean chỉ còn trông cậy ở người con trai này có thể cứu nàng thôi. Những cảm ớnh nồng nàn nàng dành cho chàng trong lúc này có thể còn nhiều hơn Tiến gấp bội.

Mặt trời đã khuất hẳn sau chân trời từ lâu. Những ánh sáng phản chiếu sau cùng trên mặt biển đã nhạt nhòa.

VN88

Viết một bình luận