Càng nghĩ, càng tức tới máu dồn lên khắp thân thể nóng bừng bừng. Tiến dập mình xuống mạnh bạo như một sự trả thù cho hả cơn tức giận. Chàng thấy rõ Jean ôm cứng lấy chàng, cố ưỡn mình lên như một sự chịu đựng. Cũng vì vậy mà cả giờ rồi, chàng không thế nào đạt tới được tuyệt đỉnh khoái cảm của sự ái ân.
Sau cùng, chàng mệt ngất ngư, đành lăn ra mà thở hào hển. Jean nằm bên cạnh chàng vuốt ve âu yếm. Dù bàn tay và miệng lưỡi nàng có mò mẫm cách mấy cũng không thế nào làm cho chàng hứng tình lên được nữa. Tiến mở mắt trừng trừng nhìn lên khắp phòng. Chàng tức tối không hiểu thằng cha nào lại có phép thần thông biến ra khỏi căn phòng này được kể cũng lạ.
Tiến cố kiểm soát xem mình có sơ hở gì để cho tên đốn mạt ấy lợi dụng mà thoát ra ngoài được hay không. Nhưng chàng thấy mình không có một mảy may sơ xuất nào cả. Căn phòng nhỏ nhắn này thì núp vào đâu. Nó phải là một thằng đàn ông to tướng chứ có phải là con kiến đâu mà ẩn núp dễ dàng như vậy.
Sau cùng, Tiến nghĩ ra một cách. Chàng làm bộ nói:
– Em có mệt không. Anh về phòng để em ngủ kẻo mất sức ảnh hưởng tới tinh thần làm sao ngày mai em vẽ được.
Jean vẫn ôm cứng lấy chàng nũng nịu nói.
– Em chưa mệt đâu, anh nằm với em chút nữa nghe. Nghe Jean nói, Tiến càng tức muốn hộc máu ra. Chàng muốn trở mặt xáng cho nàng một cái bạt tai cho hả cơn giận. Nhưng Tiến cốnhịn nhục, chàng hôn lên miệng nàng thì thầm.
– Thôi, em ngủ đi. Anh biết mấv hôm nay em lo cho căn phòng này nên mệt lắm rồi. Để anh về ngủ nghe. Anh nhất định về ngủ thực sao. Hình như anh còn chưa có gì mà…
Tiến biết vợ mình rất tinh ý. Chàng còn chưa đạt được khoái cảm sau cùng thì làm sao qua mắt được nàng. Có lẽ đóng kịch thì phải đóng cho tới cùng. Tiến lại làm bộ nói.
– Em có chắc là không mệt mỏi gì phải không?
Jean cắn nhẹ vô tai Tiến cười thực dâm dật.
– Em còn muốn anh làm cho em mệt ngất ngư nữa kìa. Từ nãy tới giờ đã có gì đâu.
Tiến thấy vợ chàng đóng kịch thực giỏi. Nàng nói như vậy có nghĩa là chàng chưa làm cho nàng hứng tình lên được Như vậy có khác gì bào chữa thật tài tình cho vụ
thân thể nàng mềm sèo lạnh ngắt này đâu. Tiến cắn răng leo lên mình vợ. Chàng làm bộ ngả ngớn.
– Tưởng em mệt rồi nên anh cho em nghỉ. Nếu vậy anh làm cho em biết nhé.
Jean nói như thách thức.
– Ừ, anh làm đi. Em đang chờ đợi nè.
Tiến kéo hai chân vợ gác lên vai. Đẩy cho thân thể nàng cong lên như con tôm luộc. Hai tay chàng nắm lấy ngực nàng đè mạnh thân thể xuống. Chàng biết, dù có làm gì đi nữa mà đầu óc chàng còn vương vấn vụ ngoại tình của vợ vừa rồi, cũng không thế nào làm chàng hứng tình lên được. Tiến nghĩra một cách. Cứ tưởng tượng như người nằm dưới thân thể mình bây giờ là một cô gái khác, chắc chắn sẽ đem tới lạc thú cho thân thể dễ dàng hơn.
Vô tình, Tiến nhìn lên vách tường. Chàng thấy bức hình bé Hai khỏa thân chèo thuyền trên biển. Bộ ngực cau non tròn lẳng, mát rượi. Từ hồi nào tới giờ, Tiến vẫn ao ước những thứ nho nhỏ xinh xinh nhưthế. Lớn lên ở Mỹ, những người bạn gái chàng toàn là dân da trắng, thân thể to lớn, kềnh càng đầy ăm ắp. Tới khi lấy Jean, da thịt nàng cũng thuộc loại quá khổ. Bộ ngực to như trái dưa hấu, khi cởi quần áo, xệ xuống tới gần bụng thấy mà ghê.
Hai cặp đùi nàng to như hai cái cột đình. Khi banh ra trống hốc. Cũng vì vậy mà khi được tin theo Hưng về Việt Nam làm việc, Tiến mừng vô hạn. Chàng tin chắc chắn rồi sẽ được hưởng lạc thú trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cây nhà lá vườn rồi.
Tuy nhiên, chàng như bị mắc cái eo. Jean theo chàng sát nút như hình với bóng, nên Tiến chưa có dịp nào du hí một mình mà tìm của lạ được. Chỉ có một lần. Tối đó chính Jean lại nhờ chàng đưa bé Hai về. Nàng sợ nó còn nhỏ, đi đêm một mình nguy hiểm. Hôm ấy đi vẽ trên biển về, Jean vẽ chưa xong nên đưa bé Hai về nhà vẽ tiếp. Còn Hưng đã ở lại trên thuyền mãi tới khuya vẫn chưa thấy đâu. Bởi vậy, Tiến mới có dịp đưa bé Hai về.