VN88 VN88

Bé Hồng ngoan ngoãn chỉ biết rên rỉ cong cớn theo sở thích của chàng

Khi Jeanbắttay Hưng, mọi ngưel’ vỗ tay đầy thiện cảm. Chỉ có điều chưa aì biếtJean giận Hưng mấy bữa naykhông thèm nhìn mặt. Trước khi mở champagne. Tlến đã ôm hôn vợ với lời chúc thành công tết đẹp nhất. Mọi người uống rượu tới khuya mới về phòng. Riêng Jean xin chồng cho phép được ở lại phòng vẽ đêm nay, để vẽ một bức tranh kỷ niệm ngày đầu tiên trong phòng vẽ này. Tiến vui vẻ ôm hôn vợ và về phòng cùng mọi người.

Khi mọi người về hết. Jean đóng cửa phòng bắt đầu ngồi vào giá vẽ. Nàng đem xấp hình chụp bữa trước ra lựa mấy tấm bé Hai ôm con mèo trên bãi biển, gài vào giá vẽrồi bắt đầu phác thảo những đường ngoại hình. Đang vẽ, bỗng Jean giật nẩy mình vì vừa có con gì cọ vào chân nàng. Jean nhìn xuống, thấy ngay chú mèo đen bữa trước đang cong đuôi, vặn mình cọ vào chân nàng.

Hơi một chút ngạc nhiên, không biết con vật này chui vào phòng vẽ bằng cách nào. Nhưng nàng cũng chẳng để ý tới vấn đề đó làm gì. Bởi vì trên trang giấy, nàng vừa kéo lên đường nét đầu tiên về con vật trong lòng bé Hai. Bây giờ có nó ở đây cho nàng vẽ còn gì bằng nữa. Jean thích thú, cúi xuống ôm con mèo vào lòng. Nó nằm yên cho nàng nựng nịu một hồi rồi nhảy phắt lên bàn, trước giá vẽ, nằm thật gọn như khi đang nằm trong lòng bé Hai.

Quả là một điều không thể nào ngờ được. Jean đưa tay vẽ thực nhanh tưthếđó lên bức tranh nàng đang phác thảo. Đôi mắt con mèo mở thật lớn nhìn ra biển cả trông thực có hồn. Nàng mới vẽ bằng bút chì mà đã cảm thấy thích thú quá rồi.

Rồi không để lỡ cơ hội. Jean lấy vội cây cọ, hòa màu tô lên bức tranh luôn. Chỉ một lúc sau. Cái đầu con mèo đã hầu như hoàn tất. Đây là lần đầu tiên trong đời, Jean vẽ một bức họa mà phá tất cả các lề luật, để bắt đầu hoàn tất ngay một phần nhỏ trong bức tranh, trong khi chưa phác thảo xong toàn bộ họa phẩm.

Nàng thích thú lùi lại vài bước, nhìn vào cái đầu con mèo trong tranh. Cặp mắt xanh lè của nó lóe lên như có chất lân tinh thật rực rỡ. Ngắm nhìn một lúc, Jean lại bắt đầu phác thảo sơnhững chỗ còn trống. Nàng vẽ thực nhanh vì trong đầu đã có sần dàn bài cho bức họa. Nhất là những tấm hình gắn chung quanh giá vẽ đã giúp ích cho nàng rất nhiều.

Phần nền bức họa bắt đầu được tô lên, làm nổi bật chủ đề của bức tranh ngay. Nàng quẹt thêm một lớp màu nữa vào toàn diện bức họa, và chỉ trong chưa đầy ba tiếng đồng hồ, màu sắc’sơ khởi đã được tô lên khắp nơi trong bức họa. Jean không ngờ nàng làm việc nhanh tới như thế. Đành rằng hoàn tất họa phẩm này cũng phải mất ít nhất hơn một tuần lễ. Nhưng hôm nay mới quẹt những nét màu phác thảo đã làm Jean ưng ý lắm rồi.

Bỗng đèn điện mờ dần đi một lúc, chớp tắt, rồi tắt ngủm. Jean thở dài vì biết là lại bị cắt điện rồi. Tmh trạng này đã xảy ra nhiều lần, nên Jean đã chuẩn bị sẵn đèn dầu trong phòng. Nàng thắp lên cây đèn dầu thực lớn, nhưng cũng chỉ đủ sáng một vùng nho nhỏ chứ không thế nào để vẽ và pha chế màu sắc được.

Nàng máng cây cọ vào giá vẽ, leo lên giường nằm. Hy vọng vài phút sau may ra có điện lại. Bỗng Jean chú ý nhìn lên một khuôn hình trống treo bên góc phòng đối diện. Trên khuôn vải trắng, từ từ hiện ra một cặp mắt xanh lè như lân tinh, đôi lông mày xếch ngược nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt.

Tự nhiên Jean như bị thôi miên vì cặp mắt sắc sảo ấy. Có tiếng sóng biển ào ạt. Gió thổi và cả tiếng hải âu kêu quang quác. Bức màn che trên tường rung rinh. ánh sáng chập chờn của cây đèn dầu trở nên tím ngắt. Màu mắt trong khuôn hình càng xanh thêm. Đôi lông mày như nhíu lại Thân thể Jean run lên bần bật. Tự nhiên những nút áo trước ngực nàng bung ra từng cái. Tà áo bật qua một bên để lộ ra bộ ngực trần trụi trắng ngần. Chiếc váy ngắn cũng từ từ tuột xuống chân như có ai cầm kéo nhẹ nhàng. Jean hốt hoảng níu lấy dây lưng, nhưng vô ích. Chiếc váy vẫn từ từ tuột ra trông thực nhẹ nhàng mà Jean không thế nào níu lại được.

Nàng đã định la lên nhiều lần mà cuống họng khô lại, tắc nghẽn. Chiếc váy đã tuột ra khỏi chân. Bay xuống. sàn.. nhà. Thân thể Jean bây giờ lồ lộ, những đường cong nẩy lửa phơi trần. Cặp mắt xanh lè trên khuôn vải vẫn nhìn nàng đăm đăm, không hề chớp. Jean thấy thân thể như bốc lửa. Những cảm giác đê mê từ từ len lỏi vào châu thân. Tự nhiên nàng vặn vẹo, cong cớn.

Jean nhìn rõ thân thể mình trần truồng mà không hiểu tại sao lại có cảm giác nhưđang có ngườí đè lên trên. Tấm ván gỗ lim chắc nịch dưới lưng nàng ép sát, chịu sức nặng hình như không phải chỉ của thân thể nàng. Hình như da thịt nàng đang bị ép chặt xuống dưới. Nàng cố ưỡn người lên, nhưng chỉ cảm thấy tê chồn mà không thế nào nhúc nhích lên cao hơn được nữa.
Chỉ một lúc sau, Jean đã phải rên lên.
– A… a… chết… chết mất thôi.

VN88

Viết một bình luận