Nhưng như vậy càng may,,vì ngay lúc chàng hộc lên, thân thể vừa teo lại vì chứng bệnh di truyền của giòng họ, là ngay lúc chàng làm cho Đào sợ hãi mà chạy đi. Nếu nàng còn nằm đó, Hưng sẽ phải ăn làm sao, nói làm sao với nàng trong đêm nay đây. Tuy nghĩ như vậy, không hiểu sao Hưng cũng chạy theo Đào. Chàng vừa ra tới đường thì cũng vừa lúc xe của Đào vọt đi. Cả hai vợ chồng chỉ có một chiếc xe Mini Van này, nên Hưng không thế nào làm gì hơn được là đứng nhìn theo chiếc xe vừa quẹo vòng qua khúc quanh nghĩa địa.
Trong khi đó, Đào đạp ga cho xe chạy đi thực mau. Nàng cố tình không cho Hưng theo kịp và làm như chưa biết sự hụt hẳng của chàng. Đồng thời, thọc tay vô quần, luồn qua đùi, rà tuốt vô tận trong, moi ra chiếc bong bóng cá nho nhỏ, có chứa chất máu giả, đã bị Hưng làm bể lúc hùng hổ đè nàng trên giường.
Ném chiếc bong bóng cá xuống đường, Đào thở mạnh nhẹ nhõm. Nàng lái xe chạy vòng quanh nghĩa địa. Vùng đất này chỉ chiếm một khoảng không rộng lắm nên chạy vài phút là Đào đã lại chạy qua nhà. Hưng vẫn còn đứng trước khách sạn. Đào cho xe chạy từ từ, cố tình cho Hưng chạy ra cản nàng lại, để chàng mở cửa xe leo lên ngồi ngay cạnh nàng. Đào làm bộ hờn mát nghẹn ngào.
– Bộ anh tính giết đêm nay em hay sao?
Hưng nắm lấy tay Đào năn nỉ.
– Anh xin lỗi em.
Đào cố tình mở một lối thoát cho Hưng.
– Em đã bảo anh đừng uống nhiều rượu quá mà không nghe. Lúc ấy anh còn biết gì nữa đâu.
Hưng vịn ngay vào câu nói của Đào, thì thào.
– Thì em cũng biết mà. Anh đâu có cố tình thế đâu về phòng đi em.
Đào vờ vĩnh.
– Về phòng bây giờ để anh xé em ra nữa hay sao.
Hưng nói ngay.
– Anh thề không đụng vô em đêm nay nữa.
Đào để cho Hưng nắm lấy tay nàng, không vùng vằng như trước nữa, nói nho nhỏ.
– Anh có chắc được như vậy hay không?
Hưng như mở cờ trong bụng. Sự thực, dù cho Đào có đòi hỏi chàng đè nàng ra nữa, Hưng cũng không làm được. Thân thể chàng qua mộtphútcăng thẳng, nay đã xẹp xuống như một chiếc bong bóng sì hơi. Chàng hớn hở nói:
– Anh thề có trời đất làm chứng. Nếu có làm như lúc nãy nữa cho xe cán chết không toàn thây đi. Đào vội vàng bịt miệng Hưng lại, gắt nho nhỏ.
– Anh chỉ được cái nói bậy thôi. Ai bảo anh thề chứ.
Hưng sung sướng bóp nhẹ bàn tay người vợ mới cưới.
– Thôi em chó xe đậu lại đi mà. Đi vòng vòng hoài làm chi vậy.
Đào mỉm cười, Hưng đậu xe bên lề đường hỏi:
– Ủa, em đậu xe ở đây làm chi vậy. Sao không lái xe về nhà?
Đào vờ vĩnh nói.
– Em muốn đậu xe ở đây cho anh rã hết rượu đã rồi mới về. Về bây giờ anh lại dở chứng làm sao em chịu nổi.
– Anh đã nói rồi mà, không có nữa đâu.
Tắt máy xe, Đào chồm qua ôm lấy chàng, hôn lên môi Hưng thực mạnh làm chàng ngạc nhiên tới sững sờ. Bờ môi Đào nóng bỏng, thân thể nàng vẫn căng cứng và run rẩy. Hưng hoang mang không hiểu bây giờ phải làm gì nữa. Khi Đào rà bờ môi xuống cổ chàng, Hưng càng ngạc nhiên hơn, thì thào hỏi:
– Em hết đau rồi hả?
Đào nói như rên rỉ.
– Anh còn nói nữa, làm người ta muốn chết đây nè.
– Anh đã thề không làm gì em đêm nay nữa rồi mà.
Đào vẫn nói như mê.
– Cũng vì thương anh mà em đâu có để anh thiệt thòi trong đêm tân hôn này được. Chúng mình ngồi đây cho tới sáng nghe anh. Trong xe, dù anh có muốn cũng không làm gì em hơn được, chứ về phòng em sợ lắm.
– Anh đã nói rồi mà, anh không làm gì nữa đâu.
Đào nũng nịu, nói như hờn mát. .
– Bộ anh không chiều em nữa hay sao. Em đã nói rồi, dù cho có ngồi đây, em cũng không để anh thiét thòi mà.
Hưngbiếtchắcrằng, dù cho có về phòng bây giờ, chàng có muốn làm gì hơn nữa cũng không được. Cái bệnh di truyền ác nghiệt này đã hại cả giòng họ chàng từ bao lâu nay rồi. Hưng vờ vĩnh nói. .
-Thôi, anh chiều em vậy. Để bao giờ em hết đau đớn rồi em phải bắt đền cho anh đó nghe. ‘
Đào cười thầm trong bụng về câu nói giả dối của Hưng. Anh chàng đâu có biết, với kinh nghiệm xác thịt của Đào, nàng đã biết hết tình trạng sinh lý của anh ta từ khuya rồi. Nàng đã có thai với Hớn từ hai tháng nay. Cũng vì vậy mà Đào đã dục Hưng làm đám cưới liền như vậy. Bây giờ mà sì ra cái vụ bất lực của Hưng, e rằng khó dấu cái bào thai oan nghiệt này. Bởi vậy, Đào cố tìm cách làm cho Hưng tự tin ở mình hơn nữa. Nàng làm bộ ngây thơ, đau đớn như bị Hưng hành hạ ghê gớm lắm. Sự thực thì lúc này thân thể Đào đang cương lên sự ham muốn tột cùng. Nàng cắn lên vai Hưng, cố tìm nơi đây những kích thích tối thiểu còn lại. Hưng lại tưởng Đào muốn đền bù cho mình sự mất mát trong đêm động phòng. Chàng càng thương Đào hơn bao giờ hết, vòng tay ôm chặt lấy nàng. Hưng nhìn qua làn tóc nàng ra ngoài. Mấy cô gái điếm chạy qua chạy lại trên lề đường. Chàng để ý tới một cô gái tóc vàng mướt, đang đứng ở gốc cây gần đó, trên tay cô ta đang cầm một cây đèn cầy. Cô nàng thực trẻ, dù thân hình hơi đẫy đà, nhưng nhìn khuôn mặt biết ngay con bé chỉ khoảng mười mấy là cùng. Cái mặt non choẹt búng ra sữa thế kia mà không hiểu sao đã làm gái đứng đường rồi.