Jean vui vẻ nắm lấy tay Hưng.
– Vậy anh giúp em nhé.
Hưng gật đầu. Chàng nhớ tới gia đình Lan và mấy đứa con nàng.
– Vậy anh đưa em tới gia đình này. Họ có một mẹ và ba đứa con, em muốn lựa ai cũng được.
Jean mừng rỡ bá lấy cổ Hưng hôn mạnh lên môi chàng.
Hưng cười bảo Jean.
– Tiến mà thấy em hôn anh cái kiểu này, coi chừng nó ném em xuống biển đó.
Jean cười ngả ngớn.
– Lúc ấy em kéo anh theo luôn.
Hưng nheo mắt nhìn Jean, nói:
– Sao em khôn quá vậy.
Jean ghé sát vô tai Hưng nói nho nhỏ.
– Bộ anh không thích em hay sao?
Hưng bóp mạnh tay Jean cười lớn.
– Em có chồng rồi mà còn ghê quá đi.
Nói xong, chàng ngoắc hai chiếc xe Honda ôm đậu gần đó, nhờ họ chở tới nhà Lan. Xe vừa đậu lại, mấy đứa trẻ đã túa ra reo hò ầm ỹ. Chúng nhìn thấy Hưng đi với Jean nên tò mò nhìn nàng đăm đăm. Lan cũng vừa chạy ra, nàng ngạc nhiên hỏi.
– Ủa, anh Hưng. Hôm nay anh đi đâu mà tôi đây sớm quá vậy?
Không muốn mất nhiều thì giờ, Hưng nói ngay. Anh tính ra ngoài đảo lấy mẫu cát. Còn cô bạn này định ra đó vẽ một bức tranh nên nhờ anh mướn một đứa trẻ làm người mẫu cho cô ta vẽ. Không biết con Hai có chịu theo tụi anh không?
Lan cười.
– Tưởng cái gì chứ cho nó theo anh làm người mẫu có sao đâu.
– Nhưng nó có chịu không?
– Chịu chứ tại sao không?
Hưng ghé sát vô tai Lan nói nho nhỏ.
– Bạn anh muốn vẽ hình khỏa thân đó.
Lan cười ré lên, liếc nhìn bé Hai nói.
– Anh đừng lo, để em dụ nó cho.
Nói xong, Lan kéo bé Hai ra xa một chút. Hai mẹ con thì thào to nhỏ với nhau một hồi. Hưng thấy mặt bé Hai đỏ ửng, lúc đầu con bé lắc đầu ngầy nguậy. Một lúc sau nó nhìn Hưng cười tủm tỉm rồi gật đầu nhè nhẹ. Lan tới bên cạnh chàng nói.
– Nó chịu rồi đó, em giao nó cho anh muốn làm gì thì làm.
Hưng mỉm cười giao hẹn.
– Em nói anh muốn làm gì thì làm đó nhe.
Lan nhéo mạnh vô đùi chàng đay nghiến.
– Cái anh này chỉ được cái thế thôi.
Nói xong, nàng kéo Hưng ra sau nhà, khuất sau một bụi cây rậm rạp, ôm cứng lấy Hưng, hôn lên miệng chàng thực lâu. Bàn tay Lan cũng đã mò vô mình chàng.
Hình ảnh cô gái tóc vàng lại hiện ra thực rõ trong đầu óc Hưng. Bàn tay thon nhỏ đó mò mẫm làm chàng mê mẩn. Cho tới bây giờ, Hưng đã chắc chắn cô nàng tóc vàng kia không phải là người rồi. Những ánh đèn trong nghĩa trang ở San Jose quả thực là do thân nhân người chết đốt lên. Tuy nhiên, chàng đã hỏi rõ, người con gái chết nằm trong gò mả kia không còn ai là thân nhân ở đó nữa. Có lẽ nàng là một di dân từ vùng Nam Mỹ tới. Chết cách đây cả mấy chục năm rồi. Chưa có ai thấy thân nhân cô ta thăm viếng bao giờ. Ngay cả người giữ nghĩa trang cũng không biết nàng là ai. Mặc dù ông ta coi sóc cái nghĩa trang này hơn ba mươi năm rồi. Người ta lộng hình nàng và ghi tên trên thánh giá mộ bia là Mary De Carlo và chỉ có thế. Không ai biết gì hơn nữa. Có một điều làm cho mọi người điên đầu là gần đây, tự nhiên lâu lâu lại có một người chết nằm trên mộ nàng. Nạn nhân toàn là dân không nhà. Nhà chức trách không để ý lắm về sinh mạng những kẻ bụi đời này. Tuy nhiên, những cái chết của họ thực ly kỳ, không ai giải thích nổi. Nhưng điều này có lẽ Hưng biết hơn ai hết. Đã hơn một lần chàng chạm trán với cô gái tóc vàng tré đẹp kia rồi. Bàn tay ấy và mái tóc kia hằng ám ảnh chàng ngay từ lần đầu nhìn thấy trong đêm tân hôn. Cũng vì vậy mà mỗi lần có cô nào luồn tay vô mình chàng là hình ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay của nàng lại hiện ra thực rõ trong đầu chàng.