Cả hai tay Lan cũng đã luồn qua lưng quần chàng. Thân thể Hưng run lên, nóng hừng hực. Chàng kéo Lan nằm xuống giường, nhưng Lan lại xoay mình nằm đè lên chàng. Hưng nằm ngửa để nàng chà sát trên thân thể chàng. Bỗng Hưng nhìn lên nóc nhà. Một lỗ hổng còn ánh sáng le lói cuối cùng của buổi chiều lờ mờ như một đốm lửa chập chờn trước mắt chàng.
Hình ảnh cô gái tóc vàng lại hiện ra thực rõ trong đầu Hưng. Bàn tay nàng mò mẫm trong đêm hôm đó làm Hưng run rẩy. Bỗng có tiếng mấy đứa nhỏ léo nhéo ở ngoài kéo nhau vô nhà. Lan vội vàng ngồi bật dậy, vơ nắm củi thổi lửa nấu cơm.
– Có cơm chưa hở mẹ?
– Ừ, mẹ đang nấu đây.
Ba đứa bé ngồi chung quanh nồi nước vừa được đặt lên bếp, mới đổ gạo vô. Chúng bàn tán với nhau những câu thật ngây thơ làm Hưng mủi lòng. Hình như đã lâu lắm chúng mới được ăn cơm thì phải. ánh lửa soi rõ mặt từng đứa hằn lên những nét ngây ngô của tuổi thơ dại.
Lan ngồi sát cạnh Hưng trên mép giường. ánh lửa của nồi cơm chỉ đủ sáng một vùng chỗ mấy đứa trẻ ngồi. Bóng tối đã bắt đầu tràn lan trong căn nhà trống hốc. Lan nắm lấy tay Hưng, nàng ngả đầu lên vai chàng. Hưng vòng một tay ôm lấy người thiếu phụ trẻ.
– Con cái thế này thì em làm ăn gì mà sống?
Hàng ngày em nấu nồi đậu hũ nước đường. Tối đến đem ra bãi biển bán.
– Tại sao không bán ban ngày mà chờ tới đêm mới bán làm sao có khách?
Lan cười nho nhỏ.
– Ban ngày em ở nhà nấu đậu hũ để coi mấy đứa nhỏ.
Tối đến chúng ngủ hết mới đi bán được. Hơn nữa, ban ngày ai cho bán ở đó. Vả lại ban đêm có loại khách của ban đêm mà anh.
Hình ảnh những cô gái giang hồ ở khu nghĩa trang lấp ló bên đường tự nhiên hiện ra trong đầu Hưng thực rõ.
Chàng nhớ lại hồi chưa vượt biên. Lúc còn đi học, mấy đứa bạn thường hay nói ra bãi biển mò mẫm mấy cô nàng bán đậu hũ này. Chàng không ngờ hôm nay mình lại ôm trong vòng tay một cô nàng bán đậu hũ ngay trong nhà cô ta. Bên cạnh mấy đứa con nhỏ của cô ấy.
Những cái đạo đức thuở học trò trong giờ đức dục hình như không còn lại trong người Hưng được bao nhiêu nữa. Chàng luồn tay vô mình Lan hỏi nho nhỏ.
– Tại sao tối nay em không đi bán?
Lan cười khúc khích thực đ thõa.
– Tối nay đã có ông khách bao dàn rồi còn buôn bán làm gì nữa.
Hưng ghé sát miệng vô tai nàng thì thầm.
– Nhưvậy là em tính giữ khách luôn cho tới sáng phải không?
Lan cọ nhẹ má vô miệng chàng hỏi nhỏ.
– Anh có chịu ở lại đây với em tối nay không?
Hưng vờ vĩnh hỏi lại:
– Ở lại đây cả đêm làm gì chứ?
Bàn tay Lan đã luồn vô trong quần Hưng xoa nhè nhẹ, nàng vẫn thì thào.
– Anh muốn làm gì thì làm, em đâu có biết.
– Em dễ thương như vậy sao?
– Em chỉ sợ anh không thương em thôi.
– Tại sao lại không thương em được cơ chứ?
– Anh còn vợ, còn con mà phải không ?
– Con thì chưa có. Vợ còn ở Mỹ. Em bận tâm làm gì.
– Em đâu có bận tâm gì đâu. Đã một lần làm bé người ta rồi mà.
Hưng cười nho nhỏ.
– Vậy bây giờ em có chịu làm bé anh nữa không?