Bên trong, một cái giường ọp ẹp duy nhất giữa nhà. Bếp nước ngay dưới chân giường. Nền nhà cũng nhưngoài sân toàn là cát trắng. Hai đứa trẻ đang nghịch cát, thấy mẹ về reo lên mừng rỡ. Chúng chạy ào ra ôm lấy chân Lan, mếu máo:
– Mẹ ơi, con đói quá à.
Nàng la lên.
– Tụi con không khoanh tay chào bác đi chứ.
Hưng mở bao lấy hộp bánh đưa cho con bé lớn bảo.
– Con lấy bánh cho các em ăn đi.
Mắt con bé sáng lên. Nó cầm hộp bánh run run, nhìn mẹ. Hưng nhìn thấy ánh mắt xót xa của Lan, lòng chàng cũng se lại.
– Bác cho các con thì cám ơn đi. Lấy mấy cái đem ra ngoài sân mà ăn.
Cả ba đứa cùng khoanh tay cúi đầu, nói lí nhí cái gì trong miệng Hưng không nghe rõ, chàng vội vàng bảo chúng.
– Thôi được rồi, cứ đem hết ra ngoài ăn đi. Chờ mẹ nấu cơm rồi kêu vô ăn.
Con bé lớn nhìn mẹ nó hỏi.
– Hôm nay có cơm ăn rồi hả mẹ?
Lan gật đầu.
– Bác cho tiền mua gạo nên hôm nay tụi con được ăn cơm đó. Con chia cho em mỗi đứa vài cái bánh thôi, để bụng mà ăn cơm.
Con bé lớn dạ một tiếng, cầm hộp bánh chui ra ngoài. Hai đứa nhỏ chạy theo chị ngay. Mặt trời đã khuất sau rặng núi nên trong nhà bắt đầu nhá nhem tối. Hưng hỏi.
– Sao em không bật điện lên?
Lan nói nho nhỏ.
– Khu này không có điện anh ạ. Mọi người đất đèn dầu thôi.
– Vậy em đốt đèn lên đi.
Lan hơi ngập ngừng.
– Lúc nãy em quên mua dầu rồi. Để em bảo con Hai chạy ra ngoài đầu ngõ mua ít dầu về đốt đèn nghe anh.
Hưng vội nói.
– Thôi khỏi em nấu cơm cho tụi nó ăn đi. Bếp lửa trong nhà cũng đủ sáng rồi.
– Vậy anh ngồi trên giường chờ em một cMt nhe.
Lan vừa quay đi thì Hưng đã nắm lấy tay nàng hỏi:
– Anh có giúp gì được em không?
Lan lắc đầu, đứng sát vô Hưng nói.
– Anh ngồi nghỉ đi, có gì đâu mà anh phải làm.
Hưng vòng một tay ôm lấy lưng Lan, kéo nàng vô lòng nói thực nhỏ.
– Em sống cực khổ quá.
Thân thể Lan ép sát vô mình Hưng. Chàng cúi xuống trong khi Lan vừa ngửng mặt lên nên môi Hưng phủ đầy miệng nàng. Bàn tay chàng mò qua làn áo mỏng, rà lên khuôn ngực nhỏ nhắn nHưng săn cứng như ngực con gái tuổi dậy thì.