Khi trời đã tối hẳn. Jean bắt buộc phải ngừng vẽ. Hưng vội vàng leo xuống cầu thang trước. Chiếc cầu thang này làm bằng sắt, gắn liền với bức tường tháp hải đăng đứng thẳng nên mọi người phải hết sức cẩn thận và nắm thực chắc để leo xuống, nếu không té là chết. Xuống tới dưới, Hưng nhìn ngược lên thấy Jean còn đang ở lưng chừng cầu thang. Tiến để vợ xuống sau Hưng. Chàng xuống sau cùng cho Jean đỡ sợ. Ngọn đèn điện duy nhất bên trên vô tình soi rõ thân thể Jean khi Hưng nhìn ngược từ dưới lên trên. Jean mặc chiếc váy rộng thùng thình nên Hưng nhìn càng rõ cặp đùi của cô gái da trắng thẳng băng. Hơn thế nữa, những đường cong chạy dài lên tới bộ ngực căng tròn của nàng cũng hiện lên lồ lộ. Đáng nhẽ Hưng phải quay đi, nhưng vì Jean tuột xuống cầu thang một cách khó khăn quá nên chàng phải theo dõi mọi cử động của nàng.
Jean càng xuống gần tới đất. Hưng càng nhìn rõ hơn những đường cong nẩy lứa kia. Jean hơi run rẩy lại càng làm Hưng nóng lên bừng bừng. May mà Tiến xuống sau, chính chàng cũng thấy rờn rợn trên chiếc cầu thang dốc ngược thẳng băng này, nên không biết Hưng đang nhìn xuyên qua quần áo vợ mình. Có lẽ Hưng cũng biết điều này, nên chàng càng tự nhiên ngắm nhìn thân thể Jean hơn nữa. Trong đầu chàng đã nảy ra những ý tưởng thực đen tối Tới khi Jean xuống tới nơi, Hưng nắm lấy tay nàng cho Jean dễ giữ thăng bằng. Jean đã ôm chầm lấy Hưng thở hào nển nói.
– Cái cầu thang này dễ sợ quá đi, nó làm em muốn đứng tim được đó.
Vừa nói xong, Jean chợt nhận ra thân thể Hưng nóng hổi, da thịt căng cứng đang ép sát vô mình nàng. Với kinh nghiệm thác loạn thể xác ngay từ khi còn học trung học. Jean biết ngay tình trạng của Hưng bây giờ. Nàng hơi ngạc nhiên, nhưng lại chợt nghĩ ra Hưng đứng dưới nhìn lên lúc nàng đang leo xuống thang. Hèn gì anh chàng không nóng người lên như thế này. Tự nhiên nàng thấy thích thú. Hồi lấy Tiến, Jean đã mê cllàng vì thân thể Tiến nhỏ nhắn hơn những bạn trai của nàng nhiều. Bây giờ Jean lại vừa chợt khám phá ra. Hưng còn nhỏ nhắn hơn Tiến nữa. Nàng nghĩ thực nhanh. Tiến còn đang run rẩy leo xuống thang trên kia. Dưới này lại tối hơn trên ấy. Cơ hội này không mở đường cho Hưng tiến tới còn chờ tới bao giờ nữa. Nàng ghé thực sát tai Hưng thì thào.
– Em mặc quần áo rộng thùng thình, nên lúc nãy anh nhìn lên đã thấy em hết rồi phải không?
Hưng nghe nói chới với, chàng còn đang luýnh quýnh thì bàn tay Jean đã mò xuống xoanhè nhẹ trên quần chàng. Hưng thì thầm.
– Coi chừng Tiến nhìn thấy bây giờ.
Jean cười khúc khích thực dâm dật, bóp mạnh, nói:
– Mai mốt anh chết với em.
Hưng không ngờ Jean táo tợn như vậy. Bàn tay của nàng làm chàng run lên bần bật. Hưng vội vã đẩy Jean ra nhè nhẹ. Thì thào.
– Tiến xuống tới nơi rồi kìa.
Jean từ từbuông Hưng ra, ánh mắt nàng liếc nhìn chàng thật đ thõa. Về tới phòng ngủ, Hưng không thế nào chợp mắt được. Chàng bị bàn tay, lời nói, cũng nhưthân thể Jean ám ảnh dễ sợ. Nằm trằn trọc trên giường lạ một mình. Hưng lăn qua lăn lại mãi cho tới quá nửa đêm chàng mới chợp mắt được. Nhưng chìm vào giấc ngủ không được bao lâu Hưng giật mình tỉnh dậy. Chàng vừa thấy có một bàn tay mò mẫm dưới lưng quần. Hưng mở mắt thực to, cố nhìn xuyên qua bóng tối. Chàng thấy lờ mờ một mớ tóc vàng mướt lấp ló dưới chân. Chàng nghĩ là Jean nên thì thào .
– Em liều lĩnh quá đi. Thằng Tiến mà nó đnh dậy là chết cả đám đó.
Không có tiếng trả lời. Bàn tay vẫn mò mẫm. Người Hưng lại nóng lên ngay. Mái tóc vàng hất ngược, phủ kín bụng chàng. Hưng vuết nhè nhẹ lên mái tóc. Mùi hương quen thuộc tỏa ra làm chàng ngây ngất. Hưng lại thì thầm:
– Sao em không ngủ đi. Không mệt sao?
Bàn tay vẫn mạnh bạo vẫy vùng. Hưng rên lên. .
– Em… em ghê quá đi Jean ơi…
Hơn tiếng đồng hồ quằn quại, rên rỉ. Mồ hôi Hưng toát ra như tắm. Càng lúc người chàng càng nóng hơn nữa. Cái bệnh di truyền hình như đã khỏi hẳn. Không còn teo lại như mỗi lần đụng chạm tới đàn bà nữa. Tự nhiên Hưng nghĩ tại sao Jean không phải là vợ chàng cơ chứ.
Bỗng có tiếng gà gáy sáng. Bàn tay rút ra khỏi quần chàng thực nhanh. Hưng hơi ngơ ngác. Chàng tưởng là Jean sợ sáng rồi nên phải trở về phòng gấp. Nhưng sau khi thấy hình bóng chập chờn, chàng mới bán tín bán nghi. Không lý Jean đang nằm với Tiến mà dám mò qua đây thực hay sao? Hưng thấy lành lạnh, chàng rùng mình khi thấy một đóm lửa lập lòe trước mắt. Lúc xa lúc gần rồi mất dạng. Chàng kéo chăn lên, trùm kín đầu lịm vào giấc ngủ hồi nào không hay.
Ánh nắng dọi vô phòng Hưng mới thức dậy. Chàng nghe có tiếng nói chuyện oang oang dưới nhà. Hưng nhận ra ngay Tiến và Jean đang nói cười ầmĩ. Hình nhưhai đứa đang ăn uống gì thì phải. Hưng bò dậy, vô phòng tắm đánh răng rửa mặt. Chàng chợt nhìn thấy quần mình loang lổ nên vội vàng cởi ra chui vô bồn tắm. Chàng rà tay lên vùng nước nhớt nhợt còn dính trên đùi mà mường tượng tới chuyện tối qua. Hưng biết không thế nào mình nằm mê được. Nhất định phải có chuyện gì rồi. Bàn tay mịn màng và bờ tóc vàng mướt ấy, cũng như đóm lửa chập chờn kia làm sao chàng quên được.