Cô ta lẽo đẽo theo tôi đến tận tiệm phở
– Em xin anh đó thương tình em đi anh, em cũng đói lắm rồi. Kiếm tiền để nuôi đứa con đang ở nhà bị ốm thôi anh. Đã hai ngày hôm nay em chưa có khách anh ơi. Anh làm phúc giúp em đi anh
Tôi động lòng trắc ẩn lên mời cô ta đi ăn phở với tôi
– Thôi vào đây ăn với mình một bát phở
– Thế là anh đồng ý đi với em rồi đó nhé. Tí nữa em sẽ cho anh biết thế nào là sung sướng
– Mình chỉ mời bạn ăn phở thôi chứ mình đâu có nói đi cơ chứ.
– Thế anh cứu em mà không cứu con em à, thế này thì cũng bằng hoa thôi.
Tôi nắm nhẹ tay cô gái rồi kéo vào trong quán
– Không sao đâu tí nữa mình sẽ cho bạn tiền về chạy chữa cho con
– Em không nhận đâu, em có đi khách đâu mà nhận
– Được rồi tí nữa anh đi.
Vào trong quán tôi gọi hai tô phở rồi mời cô gái đấy ăn. Trông cô ta ăn rất ngon lành chắc bị đói cũng khá lâu rồi. Người con gái ngồi trước mặt tôi trông cũng khá xinh xắn. Tuy đi làm gái nhưng cũng ra vẻ tầng lớp tri thức. Cô ta ăn chẳng mấy chốc mà đã hết một tô phở. Tôi lièn gọi tiép cho cô ta một tô nữa. Tôi ăn từ từ vừa ăn vừa ngắm khuôn mặt dễ thương. Cô ta cũng đỏ mặt len vì ngượng lên chỉ cúi xuống ăn
– Em tên là gì thế hả em?
– Em tên là Tuyết anh ạ,chắc anh làm quản lý cho một công ty nước ngoài hả?
– Không anh là sinh viên thôi, sinh viên trườngY năm thứ 5. Còn em sao lại đi trên con đường như thế này vậy.
– Chuyện dài lắm anh ạ, em cũng là sinh viên đó. Em học trường ngoại ngưc nhưng em nghỉ học rồi.
– Thế à
Tôi đã ăn xong bát phở ngồi ngắm Tuyết ăn. Tuyết đã ăn xong bát thứ 2
– Ăn tiếp không anh gọi nữa cho.
– Thôi đủ rồi anh ạ, bây giờ anh em mình đi thuê phòng nhé
– Thuê phòng làm gì hả em?
– Thế lúc nãy anh chả bảo em đi khách rồi còn gì
– Anh đùa đấy, anh cho em ít tiền về thuốc thang cho con.
– Thôi em không nhận đâu. Đối với em ình làm mình hưởng không làm thì thôi nhịn chứ không đi xin ai
– Được rồi thì đi nào
Tôi tính tiền rồi cùng Tuyết đi ra ngoài
– Bây giờ thì đi ra thuê phòng ở đâu hả anh?
– Hay là về nhà em đi có được không.
– Thế cũng được nhưng nhà em bé lắm