VN88 VN88

Banh chân nàng ra nhè thẳng âm hộ mà đụ

Phần 2: Đi Tìm Vận May

Sơn vẫn đi lang thang trên phố bằng những bước chân vô định. Đường phố đã lên đèn. Xung quanh anh, dòng người xe vẫn tấp nập với hàng trăm loại âm thanh… Nhưng Sơn vẫn không nghe thấy gì hết. Màn sương mù thất vọng đã bao trùm lên anh và anh cứ bước đi như một kẻ mất trí.
Đúng lúc anh vừa bước lên vĩa hè thì chợt một chiếc hon-đa dừng ngay bên cạnh. Trên xe có hai người – một nam và một nữ. Người đàn ông chống xe, nhảy xuống vổ vào vai Sơn giọng hồ hởi. hắn ta kêu lên :
– Chèng đéc ơi!… Sơn hả?
Sơn giật mình quay lại. Dưới ánh sáng của bóng đèn cao áp ngay cạnh đó, anh nhận ra kẻ đang đứng trước mặt mình : Dáng người thấp béo, nước da đen cháy và cặp mắt ốc nhồi trợn trao kia đích thị là Phi. Hắn cũng trong số những người được tha ở Trại cải tạo cùng với anh. Đáp lại thái độ của Phi, Sơn cũng vui mừng nắm chặt tay của hắn :
– Anh Phi! Thiệt không ngờ…!
Phi tiếp tục nói :
– Về mấy bữa rồi, sao còn lang thang ở đây?
Nói xong Phi xoay sang cô gái đi cùng, giới thiệu :
– Đây Hoài Hương. Một chiến hữu…
Sơn khẽ gật đầu, trả lời lấp lững :
– Ờ… vậy đó…
Phi nheo mắt, nhìn xoáy vào mắt Sơn :
– Rỗi rãi không? Kiếm nơi nào nhậu nói chuyện chơi?
– Ừ, thì đi! – Sơn nói bằng giọng bất cần.

Phi mỉm cười. Hắn quay lại nhìn Hương. Hai người trao đổi với nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa. Sau đó Phi đập mạnh vào vai Sơn :
– Đi thôi mày!
Sơn ngồi lên xe máy, phía sau Hoài Hương. Chiếc hon-đa với ba người ngồi trên thong thả lăng bánh, hướng vào một phố nhỏ ngay gần đó…

*
* *

Ba người ngồi xoay quanh một bàn nhậu. Trên bàn có đủ các món nhậu cùng với vài lon bia và thuốc lá 555. Sơn kể vắn tắt cho Phi và Hương nghe hoàn cảnh của mình. Anh chẳng dấu diếm gì. Thậm chí, càng nói ra, anh càng thấy vơi bớt nỗi buồn đang vò xé trong lòng. Trong khi Sơn kể, Phi và Hương im lặng nghe, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau những cái nhìn. Cuối cùng, khi Sơn đã kết thúc câu chuyện của mình, Phi gật gù :
– Tóm lại, mày cùng đường?
Sơn im lặng, Phi cũng không cần trả lời. Hắn tiếp tục phát triển suy nghĩ của mình :
– Phải thôi! Cuộc đời là như vậy đó. Những thằng khôn ngoan cưỡi cổ lên những thằng ngu để tồn tại! Bởi vậy phải biết khôn ngoan mới được.
Dừng một lát, hắn nói thêm :
– Nhưng nếu có tiền mày sẽ thấy khác ngay thôi.
Sơn lắc đầu chán ngán :
– Nhưng kiếm tiền đâu phải chuyện dể?
– Không khó lắm như mày nghĩ đâu – Phi nhẹ nhàng – Tuy vậy, phải biết cách mới được. Và chủ yếu nhất là phải có “chiến hữu “.
Hai tiếng “chiến hữu”, Phi nhấn mạnh một cách cố ý. Sơn nghi ngờ nhìn hắn :
– Anh nói vậy nghĩa là thế nào?

VN88

Viết một bình luận