VN88 VN88

Banh chân nàng ra nhè thẳng âm hộ mà đụ

Phi đốt một điếu thuốc và ngã đầu ra sau ghế kể :
– Mãi về sau tao mới biết tụi thằng Bảo tấn công tụi mình… Mà mày thấy đó tụi nó tấn công bất ngờ, lại có súng nên không ai dám chống cự. Còn thằng Khải, chính tao thấy nó trúng đạn, ngã xuống suối. Coi như tiêu. Đến sáng tụ lại điểm mặt còn gần chục đứa. Thúy cũng có mặt. Cả bọn bàn nhau, đi vào thung lũng Lợn Rừng.
Sơn im lặng nghe những lời Phi kể. Có lẽ trong phút đó, anh nhớ đến những ngày đi kiếm sự máy mắn ở rừng núi cao nguyên. Trong khi đó, Phi vẫn tiếp tục kể :
– Thung lũng Lợn Rừng nằm ở gần biên giới… Ở đó, toàn dân anh chị cả. Không ngày nào là không có đánh lộn. Hơn nữa, đó là khu vực trọng điểm nên công an và biên phòng truy quét dữ quá. Chưa đến một tháng tụi tao đành phải bỏ…
– Còn cô Thúy? – Sơn bật hỏi – Cô ta đâu?
– Không biết! Một buổi sáng tụi tao không thấy nó trong lều. Cả bọn bổ đi tìm nhưng không thấy. Vậy là rã đám luôn.

Nói đến đó Phi bỗng thở dài. nói giọng than vãn :
– Vậy là vẫn tay trắng! Xác ve, cuối cùng vẫn hoàn xác ve.
Một thoáng im lặng trôi qua. Phi nhìn xoáy vào mắt Sơn :
– Nghe nói mày khấm khá… Mày có thể cho tao vay một ít. Sau này, tao sẽ thanh toán lại?
Sơn đã chờ đợi câu hỏi ấy. Anh hỏi Phi bằng giọng mệt mõi :
– Anh cần bao nhiêu?
– Độ một cây? Phi nói bằng giọng hy vọng – Mày đang có mà. Tao sẽ không quên ơn mày!
Sơn nói :
– Tôi sẽ cho anh hai cây. Cho chứ không có phải vay mượn gì đâu!
Có thể thấy đôi mắt Phi trợn trừng tỏa vẻ ngạc nhiên. Còn Sơn thì nặng nề nhỏm lên, anh nói giọng mệt mõi :
– Anh cứ ngồi đợi tôi một lát nghen.

Nói xong, anh nặng nề bám vào hàng tay vịn, leo lên cầu thang. Phi lặng lẽ nhìn theo. Hắn không bất ngờ vì thái độ hào phóng của Sơn mà đang sững sờ vì một lý do khác : Không ngờ Sơn lại giàu đến như vậy. Nếu anh có thể cho hẳn hai cây vàng, nghĩa là anh đang có trong tay hàng chục cây. Mà cũng có thể hàng trăm cây! Phi cảm thấy đầu óc nóng bừng lên với ý nghĩ ấy.
Khi Sơn đã khuất trên cầu thang, Phi rút trong người ra một lưỡi dao nhỏ. Hắn thu dao vào ống tay áo rồi rón rén bước lên theo.

Trên lầu, Sơn đang quỳ trước cái tủ lớn, hai tay buông thõng với vẻ tuyệt vọng. Từ phía sau, Phi rón rén bước tới. Đúng lúc hắn giơ cao lưỡi dao trên gáy Sơn thì anh quay lại. Không nhìn lưỡi dao trên tay Phi, Sơn nói giọng mất hết sinh khí :
– Mất rồi. Mất hết cả rồi!
Cái tin ấy làm Phi choáng váng không kém gì Sơn. Hắn vẫn cầm dao trên tay ngồi thụp xuống bên cạnh Sơn. Hắn nhìn thấy hai cánh cửa tủ đã bị mở :
– Mày nói sao? Mất?
Phi bỗng trợn mắt. Hắn gầm ghè :
– Hay là mày định lừa tao đấy?
Sơn không trả lời. Phi mở toang hai cánh cửa tủ : Bên trong trống trơn. Cũng lúc đó, Sơn kêu lên :
– Uûa, cả đồ của Hoài Hương nữa?
Phi quay lại nhìn Sơn :
– Sao? Đồ của con Hương?
– Tối qua vẫn còn đây mà… Mất luôn rồi!

VN88

Viết một bình luận