Phi sững sờ trước cái lý lẽ đó. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định :
– Cô yêu thằng Sơn lắm phải không?
– Anh biết điều đó để làm gì?
Phi trầm ngâm :
– Trong thời gian đi cùng với nhau trên cao nguyên, tôi hiểu rất rõ. Đó là một thằng lương thiện! Bởi vậy, nó không thể phù hợp với những người trong giới của chúng ta.
Hương nhếch mép, đốp lại :
– Chính vậy đó. Anh ấy có những phẩm chất mà những người như anh không có.
Phi nhìn Hương bằng ánh mắt sững sờ. Hắn nói tiếp :
– Nghe nói thằng Sơn hiện nay giàu lắm phải không?
– Điều đó liên quan gì đến anh?
Phi hạ giọng :
– Nhưng bạn bè không thể bỏ nhau trong lúc hoạn nạn được. Bây giờ các người nhìn tôi chết đói sao?
Hương đã trở lại thế chủ động :
– Không. Không đến nước đó đâu. Tôi có thể giúp anh.
Phi mở to đôi mắt nhìn Hương với vẻ nghi ngờ. Nhưng Hương đã ra hiệu cho hắn yên tâm :
– Tôi nói thiệt… Tôi sẽ giúp anh. Tất nhiên anh phải “lao động” tí chút
– Bao giờ? Ở đâu? Phi hỏi liền. Hắn đã hiểu ra.
– Vào thứ hai tuần sau…
Hương bỏ lửng câu nói. Sau khi đã quan sát xung quanh, thị ghé sát, thì thầm vào tai Phi. Khuôn mặt Phi tươi lên. Hắn gật đầu :
– Vụ này ngon! Nếu kiếm được khá tôi sẽ thanh toán cho cô đầy đủ những gì tôi mượn của cô.
Hương lắc đầu :
– Không, anh cứ tự do sử dụng… Còn về khoản đó anh Sơn đã thanh toán cho tôi đầy đủ rồi, kể cả lãi…
Sự sơ hở đó đã cung cấp cho Phi thêm một thông tin quan trọng. Trong đôi mắt đang nhìn xa xăm của hắn có thể thấy ánh lên những tia suy nghĩ căng thẳng. Biết mình lỡ lời. Hương vội nói thêm :
– Anh quên cái ý định tống tiền anh Sơn đi. Nếu có chuyện gì xãy ra với ảnh, tôi không tha cho anh đâu!
Nghe Hương nói Phi gật đầu :
– Tôi đã nói rồi… Cô cứ yên tâm đi!
*
* *
Tại một công viên trong thành phố.
Sơn cho xe chạy chầm chậm dọc công viên. Anh đưa mắt nhìn dọc ngang như đang tìm kiếm ai đó. Khi đi ngang một gốc cây có chiếc ghế đá với một cô gái ngồi xoay lưng lại, bên cạnh chiếc xe máy. Cô gái bổng quay lại. Đó là Kim Anh. Cô ta gọi :
– Anh Sơn!
Sơn dừng xe, sau khi dựng xe anh ngồi xuống bên cạnh Kim Anh với vẻ lạnh nhạt. Tuy đã nhận rõ thái độ đó, nhưng Kim Anh vẫn nũng nịu :