Phần 7: Những Cạm Bẫy
Thành phố Hồ Chí Minh. Một buổi chiều rực nắng.
Trên lầu một nhà hàng sang trọng, Sơn đối diện với Hoài Hương qua một chiếc bàn nhỏ. Bộ dạng ngoài của Sơn đã thay đổi hẳn. Không còn mái tóc bù xù và hàm râu lâu ngày không cạo. Anh mặt một bộ đồ lịch sự cắt may rất khéo, mắt mang kính Rayban. Giống như một cặp tình nhân, họ vừa uống bia, hút thuốc và khe khẽ trò chuyện trên nền một bản slow dịu dàng vọng ra từ một chiếc loa…
Chống hai cùi tay lên bàn, Hoài Hương nhỏ nhẹ :
– Vậy đó, về phần em hổng có gì để nói với anh cả. Em cũng đã từng có một quá khứ, nhưng em đã quên nó từ lâu rồi.
– Chắc phải có những điều bí mật? Sơn mỉm cười.
Hương mỉm cười nhưng là nụ cười chua chát. Aùnh mắt cô bỗng xa xôi trong những hồi ức :
– Anh có bao giờ nghe nói đến tướng cướp X chưa? Anh ta là chồng em… Còn Phi chỉ là đàn em thôi. Aûnh chịu án 15 năm tù, còn Phi nhẹ hơn. Sau khi ra tù Phi nương nhờ nơi em. Từ đó, lại được gặp anh… Chuyện chỉ có vậy thôi!
Sau khi nói những lới ấy, Hương ngồi ngả ra sau ghế :
– Thôi, nói đến quá khứ làm gì!… Tụi mình đang sống với hôm nay, với hiện tại mà…
Sơn vẫn im lặng. Hương ném một cái nhìn dò xét về phía anh và tiếp tục :
– Mà đã sống thì phải sống hết mình đó!
Đó là một câu nói đầy ngụ ý. Sơn nhìn thẳng vào đôi mắt của Hương. Ả nheo nheo mắt với vẻ trơ tráo.
Một lúc sau chừng như nóng ruột. Sơn nhìn đồng hồ nói giọng sốt ruột :
– Liệu có gì trục trặc không?
– Anh khỏi lo. Hãy tin ở em.
Nói xong, cô ta mỉm cười nhận xét thêm :
– Anh có quá ít kinh nghiệm… Nhưng rồi sẽ quen thôi. Nhứt là khi có em bên cạnh!
Sơn gật đầu thú nhận :
– Quả có thế. Anh chưa quen.
Hương nheo nheo mắt nhìn Sơn :
– Tới đây, em sẽ giúp anh một phi vụ lớn. Mối bảo đảm trăm phần trăm.
– Ở đâu? Sơn hỏi.
– Một công ty chuyên kinh doanh những mặt hàng phi mậu dịch. Cơ quan nhà nước đàng hoàng đó.
Sơn không giấu nổi vẻ thán phục :
– Em giỏi thiệt đó!
Hương nâng lon bia. Thị nghiêng đầu duyên dáng :
– Nào, uống chúc mừng thành công đi anh!
*
* *