VN88 VN88

Banh chân nàng ra nhè thẳng âm hộ mà đụ

– Thong thả đã! Cơm chín rồi. Tao với mày ăn một bữa tạm biệt nhau luôn!
Seng lẳng lặng cầm ca và xới cơm trong xoong ra. Hai đứa ngồi ăn một cách ngon lành bên cạnh ba cái xác đẫm máu của những kẻ mới trước đó ít phút còn là đồng hội đổng thuyền với chúng.
Trong bụi cây, Sơn vẫn nằm im nhìn ra. Anh muốn biết đến cái kết cục của màn kịch đẫm máu này.

*
* *

… Ăn cơm xong. Bảo rót nước từ trong bi-đông ra uống một hơi dài vẻ thỏa mãn. Sau đó, hắn rót một ca cho Seng. Tên này thong thả hơn. Hắn nhấp từng ngụm nhỏ.
Khi Seng đang hớp những hớp cuối cùng, bất chợt hắn sững lại, đôi mắt trợn trừng hốt hoảng nhìn tên Bảo. Tên này đang gập người xuống, hai tay ôm bụng vì những cơn đau xé ruột từ bên trong. Hai đứa hoảng loạn nhìn nhau. Rồi tên Seng cũng đưa tay ôm bụng và gập người lại. Trong đôi mắt của chúng đã thấy bóng dáng của thần chết!
Bảo nói giọng tắc nghẹn vì sợ hải :
– Tụi nó… nó đánh thuốc độc!

Nói xong Bảo vùng đứng lên, loạng choạng mấy bước rồi khuỵu xuống ghì lấy bụng. Còn Seng thì, hắn ngồi nguyên tư thế cũ trong khi hai tay ôm bụng và mắt nhìn trừng trừng lên những tàn lá cao xanh vời vợi trên đầu hắn. Những tán lá ấy tứ xoay tròn, xoay tròn rồi quay tít. Seng từ từ ngã quay ra đất. Đôi mắt mở trừng trừng của hắn vẫn nhìn thẳng lên một mảnh trời xanh lồng lộng với những tảng mây trắng đang trôi vùn vụt.

Không gian bỗng lắng lại. Một sự im lặng của chết chóc và tội ác bao trùm lên tất cả. Trên khoảng trống, năm xác người ngổn ngang cạnh cái ba lô trầm. Nguyên nhân của những tội ác.

Sơn bò ra khỏi bụi rậm. Anh bước về phía những cái xác câm lặng. Trên khuôn mặt của anh có thể thấy rõ những nét sợ hải và hoang mang cao độ. Nhưng có một cái đã kéo anh ra khỏi trang thái mụ mẫm. Đó là cơn đói. Sơn quỳ thụp xuống cái ba lô mà tên Hoàng cất bánh mì. Anh lôi ổ bánh ra. Một thoáng lưỡng lự, anh liều mạng cắn một miếng bánh, nhai nuốt ngon lành. Sau đó, anh kẹp ổ bánh vào nách và lục lục ba lô, lấy ra hai bộ quần áo lành lặng và hai ổ bánh mì nữa. Cầm tất cả những thứ đó trên tay, Sơn đưa mắt nhìn về phía cái ba lô đầy trầm vẫn đang để bên cạnh đó.
Ở sau lưng anh mặt trời đang lặng dần xuống trên những tán lá.

*
* *

Ở ven đường quốc lộ. Sơn trong bộ quần áo lành lặng đứng bên cạnh cái ba lô và ngóng những chuyến xe chạy qua. Một chiếc xe tải chở đầy gỗ chạy tới. Sơn giơ tay vẫy. Chiếc xe dừng lại, Sơn nhanh nhẹn trèo lên thùng xe. Chiếc xe nỗ máy và tiếp tục lao đi trên những con đưởng rừng, hướng về thị xã, để lại sau lưng nó màu xanh trùng điệp của núi rừng với những nguy hiểm và những tội ác..

VN88

Viết một bình luận