VN88 VN88

Banh chân nàng ra nhè thẳng âm hộ mà đụ

Từ trên xe, Sơn đẩy cửa lao vọt ra. Anh chạy đến bên người bị nạn. Bảy cũng lóp ngóp chui ra khỏi xe. Hắn đứng một chỗ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên gương mặt tái mét…
Dòng hồi tưởng chấm dứt khi vợ Bảy mang cà phê lên. Khi nhận rõ khách là ai bà ta hơi giật mình. Sau đó, bà ta đặt cà phê xuống bàn nói trống không :
Thì ra là… chú Sơn! Vậy mà tưởng khách nào chớ!
Sau đó quay sang phía Bảy :
– Mình tranh thủ tiếp chú rồi còn ăn cơm…
Thái độ đó làm Sơn sôi lên. Nhưng anh nén lại được và thản nhiên hút thuốc. Trước khi bước hẳn vào nhà dưới, người phụ nữ ấy còn ném về phía anh một cái nhìn đầy ác cảm.

Sơn bắt gặp cái nhìn ấy. Anh chợt nhớ lại khuôn mặt của bà ta cách đây ba năm. Lúc ấy vừa nắm lấy tay Sơn vừa mếu máo :
– Chú Sơn! Xin chú ra tay cứu nhân độ thế! Chỉ có chú mới cứu được vợ chồng tôi!
– Nhưng… nhưng chị biểu tôi làm gì bây giờ? Sơn băng khoăn.
Người đàn bà nhích lại gần anh. Từ trong đôi mắt những giọt nước mắt chảy ra:
– Rất đơn giản… chỉ cần chú nhận chú cầm lái thôi.

Sơn không biết nói gì, nhìn hồi lâu vào gương mặt thảm hại của hai vợ chồng Bảy. Trong khi đó người đàn bà tiếp tục van xin:
– Khổ quá chú ơi!… mấy mẹ con tui sẽ ra sao? Chú dù sao cũng còn nhẹ gánh hơn. Chú chưa có gia đình riêng, chú chưa hiểu…
Màn kịch ấy càng tăng thêm phần kịch tính khi Bảy tham gia. Ông ta nói với vợ bằng giọng buồn bã :
– Nếu tôi có bị xử tù, cũng chỉ vài ba năm là cùng. Mấy mẹ con ở nhà gắng chịu đựng, chờ tôi về!
Như được châm thêm, vợ Bảy khóc rống lên:
– Anh đi tù mẹ con tôi cũng đến nước đi ăn xin thôi!Trời ơi!Sao số tôi khổ thế này!
Những điều đó đã có tác dụng với Sơn. Anh nói mà không ngờ mình bắt đầu rơi vào bẫy :
– Nhưng tôi cũng có bà già… Lại còn con Thủy đang đi học nữa…
Chỉ chờ thế, vợ Bảy rút ra từ ngăn bàn một xấp tiền và đẩy trước mặt Sơn :
– Thôi thì chú làm phước!… Cầm tạm ít tiền đưa bà già. Còn cô Thủy, vợ chồng tôi sẽ xem như em út trong nhà, chú đừng lo.

Một phút căng thẳng trôi qua. Sơn đẩy tập tiền lại cho vợ chồng Bảy. Anh nói bằng giọng đầy đắn đo:
– Thôi được… Anh chị cất chỗ tiền nay đi… Tôi giúp anh chị không phải vì tiền mà vì ba đứa nhỏ…
Những lời nói đó chưa dứt, có thể thấy trên mặt hai vợ chồng Bảy cùng nở bung lên một nụ cười sung sướng. Không kìm được mình, Bảy quì hẳn xuống chắp tay lại và nói bằng giọng lắp bắp :
– Trời ơi! Một tấm lòng vàng!… Chú Sơn vợ chồng tôi sẽ không bao giờ quên được cái ơn cứu mạng này!…
Cảnh hồi tưởng chấm dứt. Cũng vẫn là khuôn mặt của Bảy. Nhưng không còn sự hàm ơn đến thành kính nữa. Thay vào đó là một nụ cười gượng gạo :
– Chú về lâu chưa?
– Mới hôm qua thôi. – Sơn đi ngay vào cái điều anh quan tâm – Giờ tính sao đây anh Bảy?
Bảy lảng tránh ánh mắt của Sơn. Anh ta đứng lên, đi lại mở tủ và lấy ra một xấp tiền, để xuống trước mặt Sơn :
– Chú cầm chỗ này xài đở… tôi chỉ có thể giúp chú chừng ấy thôi!
Sơn hỏi mà không nhìn vào xấp bạc trước mặt :
– Anh có thể lo cho tôi một nơi làm việc được không?
Bảy gãi gáy :
– Khó lắm!… Bây giờ người ta đang giảm biên chế…

VN88

Viết một bình luận