– Làm đi chớ, các cha?
Tiếng quát làm đám người giật mình. Họ vội vã lội xuống suối làm việc. Lai đưa mắt nhìn lướt qua. Sau đó, hắn quay lại với bốn tên đàn em đang đứng xung quanh :
– Vô lều đi, tụi bây. Làm một chầu cho lại sức đã!
Ở một quãng khá xa.
Sơn, Phi và Khải rẽ lá bước ra. Cả ba ngồi xuống một gốc cây với những cái rễ xù xì nổi cộm trên mặt đất. Trên má Phi thấy rõ một vết tím bầm và trên mặt Sơn vẫn còn vết rách rỉ máu. Riêng Khải thì toạt áo để lộ bộ ngực đen nhẻm đầy bụi đất.
– Thằng Thọ đâu? Sơn hỏi.
Phi trả lời :
– Lúc chạy, tao ngoảnh lại thấy nó bị trúng dao bên kia suối, không biết có sao không?
Sơn thở dài :
– Hai người ngồi đây, để tôi đi coi thử.
Khải phẩy tay :
– Mặc nó. Chắc là nó quanh quẩn đâu đây. Tự nó tìm đường về thôi!
Sơn trừng mắt nhìn Khải :
– Anh em cùng đi với nhau… Bỏ mặt nó sao?
Nói xong, Sơn đi khuất luôn vào những bụi cây. Còn Khải và Phi ngồi lại. Đưa tay lau mồ hôi trên khuôn mặt lem luốt, Khải hỏi :
– Giờ tính sao anh Phi?
– Chờ tụi nó về, thử bàn bạc coi.
Sơn nhẹ nhàng rẽ lá, đi từng bước thận trọng. Thỉnh thoảng anh dừng lại gọi khẽ vẫn không thấy tiếng Thọ trả lời. Cuối cùng không nén được lo lắng, Sơn quay lại dòng suối.
Đã nghe tiếng người lao xao. Sơn nép vào những bụi cây, lần xuống suối. Cạnh đó là chiếc lều của Lai. Ở đó có năm đứa đang ngồi uống rượu. Có thể nghe thấy cả tiếng cười của chúng. Nhưng không thấy Thọ. Sau một lúc nghe ngóng, Sơn bò trở lui và quay về chỗ Khải và Phi đang ngồi.
Vừa trông thấy Sơn, Phi nóng nảy :
– Nó đâu?
Vẻ mặt thất vọng của Sơn đã trả lời. Phi đứng bật dậy :
– Vậy thì đi thôi.
– Đi đâu bây giờ? Sơn hỏi mệt mỏi.
– Vô trong khe Rùa Vàng! Phi trả lời giọng dứt khoát
– Còn thằng Thọ? Sơn băng khoăn.
– Rồi nó sẽ tìm được đường. Khải nói giọng thờ ơ.
Sơn ngồi lặng im với với vẻ mặt đăm chiêu. Thực tình mà nói, trong cả nhóm, Thọ là người anh mến nhất. Chàng trai ấy vẫn chưa mất đi những điều tốt đẹp trong bản chất của mình, sự chân chất yêu lao động của một nông dân ngoại thành chưa bị cơn sốt vàng làm hoen ố đi bao nhiêu. Dường như đoán được ý nghĩ của Sơn, Phi nói tiếp bằng giọng đã dịu xuống :
– Mày đừng nghĩ là chiến hữu bỏ nhau trong hoạn nạn. Nhưng tụi mình không đủ sức. Đành tạm thời chịu lép đã. Có dịp, tao thề sẽ thanh toán với bọn nó.
Một lúc sau, ba người lặng lẽ lên đường. Họ cuối đầu mãi miết đi hút vào màu xanh mênh mông bằng những bước chân nặng nề. Bước chân của những kẻ thất trận.
*
* *